Cuộc Sống Cẩu Huyết Của Ta Và Phu Quân

Chương 74


trước sau


Edit: Tequila
Trong đêm, có lẽ là ta nhớ tới mấy lạng thịt đầu heo nói ban ngày kia, cho nên ở trong mộng mơ thấy Giang Tầm chiên cho ta một bàn đùi gà, đang lúc kêu gào bổ nhào qua thì tỉnh.
Ta mở mắt ra, mê man trợn mắt phát hiện là mình bị cơn đói làm tỉnh.
Không còn chuyện nào thảm hại hơn so với việc trong đêm lạnh như nước mà bị đói tỉnh.
Ta đẩy Giang Tầm đang nằm nghiêng, kề môi vào vành tai hắn trầm thấp gọi: Phu quân, ta đói.
Hử? Giang Tầm mở mắt ra, mang theo một ít tức giận lười biếng rời giường, ánh mắt u ám.
Tiểu kiều thê của phu quân muốn ăn đùi gà chiên, đùi gà ướp nước tương một khắc đồng hồ, lại bọc bột chiên xù chung quanh, bên ngoài giòn bên trong non mềm, hương vị rất ngon.
A, nếu như tiểu kiều thê đói bụng thì để tiểu kiều thê đói đi, dù sao cũng không có chuyện gì liên quan đến ta với phu nhân, ngủ tiếp đi.

Hắn trở mình, nhắm mắt lại muốn ngủ.
Ta sững sờ, phút chốc tỉnh táo lại, hắn đây là châm chọc ta không mềm mại động lòng người, gánh không nổi hư danh tiểu kiều thê này.

Được thôi, ta nhịn.
Ta cắn môi, lại gọi một câu: Phu quân, ta đói, ta muốn ăn đùi gà, loại có bọc bột chiên xù kia.

Trong nhà bếp có mười mấy cân bột, là mấy ngày trước ta để cho người từ thị trấn trên gánh tới, đúng lúc để chiên gà.
Đồ ngốc.

Giang Tầm cười một tiếng, khoác áo đứng dậy nói, Mấy ngày nữa thuê một đầu bếp nữ nhóm lửa đêm cho nàng, muốn ăn thứ gì thì thúc giục nàng ta làm, đừng có quấy rầy sự yên tĩnh của ta.
Ta nắm tay Giang Tầm, cùng hắn đi ra khỏi phòng ngủ.

Đi hai bước, ta dừng lại ngại ngùng nói: Cũng không phải không có đầu bếp nữ nấu cơm đêm nhưng ta chỉ muốn ăn thức ăn phu quân nấu.


Bất luận là sủi cảo hay hoành thánh, cho

dù là bánh rau dại đào trong đất ra cũng có hương vị khác biệt so với bình thường, ta không nói nên lời, chính là thích ăn, có lẽ là phu quân trù nghệ cao siêu, người ngoài không thể học được.”
Bước chân Giang Tầm dừng lại, quay đầu lại nhìn ta.

Hắn không buộc phát quan mà chỉ dùng một đoạn dây lụa màu xám đậm buộc ở phần đuôi ở sau gáy.

Tóc đen như mực rơi xuống lỏng lẻo một bên mặt gần như che khuất đôi mắt phượng đen tối kia.

Cho dù tư thế dáng vẻ tản mạn, tên nam tử này cũng vô cùng đẹp, làm xiêu lòng ta, ảnh hướng tới ba hồn bảy phách của ta.
Ta thông suốt chậm chạp, sau khi kết hôn lâu như vậy mới hiểu Giang Tầm thật sự tốt, mới có thể phân biệt được nam tử dung mạo xấu đẹp, quả thật tiếc nuối.
Hắn vẫy tay, gọi ta qua, đứng ở hành lang nói với ta: “A Triêu đây là thích ta.”
Giang Tầm nói như vậy ta không phủ nhận.
Một lúc lâu sau, Giang Tầm cười nhẹ nhàng, nụ cười trong trẻo thanh cao, không hề thể hiện sự thiếu đứng đắn, giống như một bông sen trắng với vẻ ngoài đẹp đẽ mẫu mực, nhỏ giọng nói với ta: “Ta cũng thích A Triêu.”
Đột nhiên bị Giang Tầm tỏ tình, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cắn môi dưới, cắm đầu đi đến bắt lấy tay áo hắn.
Giang Tầm bao bọc ta trong áo khoác của hắn, từng bước một theo ta đi về hướng nhà bếp, năm tháng tĩnh lặng như thế này giống như một đường cứ luôn kéo dài không có điểm cuối..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện