Trên đường chèo thuyền mang mấy sọt trái cây và mật ong về nhà, Dịch Huyền hỏi Hà Điền: "Hôm qua em sao vậy?"
Cô biết anh đang hỏi gì, sau khi suy nghĩ, cô nói: "Em không hề giận, chỉ là...!em hơi bối rối mà thôi.
Em vẫn chưa nghĩ ra phải đối xử với anh như thế nào nữa."
"Vậy bây giờ em đã nghĩ ra chưa?"
Cô bật cười: "Còn chưa nghĩ ra."
Dịch Huyền cũng cười: "Vậy thì em cứ từ từ mà suy nghĩ!"
"Được."
Những ngày hai người yêu nhau sẽ như thế nào?
So với hoa còn đẹp, so với mật còn ngọt ngào hơn.
Cho dù làm gì cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Đúng như Dịch Huyền nói, dù là sửa nhà vệ sinh, hay là thuộc da thì họ cũng đều cảm thấy vui, chưa kể những lúc xử lý hạt hạnh, hoa quả sấy khô, anh đào ngâm, hay mận tẩm mật ong thì càng khỏi phải nói.
Sau khi Hà Điền không còn tỏ ra khó chịu và phản kháng với việc "hôn môi" nữa, Dịch Huyền, người vừa mới biết được "mùi vị của tủy", luôn muốn nắm bắt mọi cơ hội để được hôn.
Buổi sáng khi Hà Điền vừa thức dậy, anh sẽ muốn hôn lên mái tóc mềm mại như nhung và khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa tỉnh ngủ của cô.
Mỗi lần muốn ăn cơm hay ăn mừng, ăn sáng gì đó, anh đều muốn hôn lên vành tai và tóc mai của cô, sau khi ăn xong, để tỏ lòng biết ơn đôi bàn tay bé nhỏ này đã làm ra những món ăn ngon, anh còn kéo tay cô đến trước mặt mình, hôn hoài hôn mãi.
"Nhìn đi, em xem, trên mu bàn tay của em còn có một cái lúm nhỏ này, giống như bàn tay em bé vậy!" Nói xong còn nắm chặt ở trong tay xoa xoa bóp bóp.
Mỗi lúc như vậy, Hà Điền đều nhìn về phía Lúa Mì, cảm thấy rất đồng cảm với nó.
Trước đây Dịch Huyền thường hay bóp chân của Lúa Mì, dạy nó cách bắt tay.
Sau khi bắt tay, anh sẽ bóp chân nó mà nói: "Đệm thịt nhỏ đáng yêu quá!"
Nếu không phải cô đứng thẳng cao bằng vai anh, cô đoán có lẽ mình cũng sẽ bị bắt phải làm những động tác giống như Lúa Mì, nhếch cái mũi, chấp tay đứng hai chân này nọ cũng không chừng.
Những điều này đều ổn, ít nhất là không ảnh hưởng đến công việc hàng ngày.
Nhưng mà có điều...!quá lãng phí thời gian.
Lúa Mì, kẻ bất ngờ bị thất sủng, hoàn toàn cảm nhận được sự cay đắng của một "cẩu độc thân".
Khi hai người chủ ôm nhau hôn hít này nọ, nó thường ngồi dưới chân họ và phát ra âm thanh rên rỉ, như thể nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoặc là đang theo dõi và bình luận.
Đôi khi, nó sẽ có vẻ hơi bồn chồn, quay từ bên này sang bên kia, vòng quanh họ, ngửa mặt chó lên tò mò và phát ra những tiếng kêu kỳ quái.
Không biết nếu dịch từ ngôn ngữ của chó ra thì, có phải cũng sẽ giống với cái giọng mà nó đã dùng khi Dịch Huyền nâng nó lên cao hay không?
Một lần, Hà Điền lại nghe thấy tiếng Lúa Mì kêu một cách kỳ lạ, cô bối rối giãy giụa khỏi vòng tay của Dịch Huyền: "Lúa Mì đang nhìn kìa."
Dịch Huyền ôm cô không buông, nhìn Lúa Mì rồi cười nói với Hà Điền: "Chắc hẳn là nó ngửi được mùi gì đó rồi."
"Mùi gì?"
Anh cười nhìn cô, siết chặt tay hơn: "Theo em là gì? Là Pheromone* đó."
* Ở trường hợp này có thể được hiểu là chất hấp dẫn sinh dục.
Hà Điền đưa tay lên vả nhẹ vào mặt anh.
Anh cũng không dám nói bậy nữa.
Dịch Huyền muốn giảm bớt nỗi đau khổ cho "cẩu độc thân" Lúa Mì, anh để Hà Điền ở một bên chỉ đạo, còn mình thì làm chuồng cho nó.
Loại chuồng này khá tân tiến, cách xây dựng giống hệt như xây nhà gỗ, nhưng gỗ mà họ đang sử dụng nhỏ hơn nhiều.
Hà Điền đoán là Dịch Huyền muốn học cách xây nhà nên bây giờ làm mô hình nhỏ để luyện tay nghề một chút.
Cái chuồng được dựng và đặt ở hiên nhà, và Lúa Mì đáng thương đã bị đuổi ra ngoài, không còn đặc quyền vào nhà bất cứ lúc nào cũng được nữa.
Bây giờ nó đã có kích thước gần bằng một con chó săn trưởng thành, làm hư hết hai cái giỏ, lẽ ra phải nên dọn ra từ lâu rồi.
Nhưng nó vẫn kháng nghị một cách giận dữ trong vài ngày, phớt lờ Dịch Huyền, người đã xây chuồng chó và chuyển nó ra ngoài.
Ngay sau khi thu số quả đã phơi khô lại xong, đã có thể đi bắt cá hồi.
Họ cũng chế tạo ra vài máy cho ăn tự động, đặt chúng trong kho nơi nuôi thỏ và vịt.
Máy cho ăn tự động được chế tạo theo nguyên tắc cài đặt thời gian nhỏ giọt cổ xưa.
Một số ống tre sẽ được nâng lên bằng giá đỡ, các giọt nước nhỏ dần xuống chiếc phễu lớn của ống tre bên dưới, khi nước trong ống tre đạt đến độ cao nhất định, ống tre sẽ nghiêng và nhỏ giọt vào phễu tiếp theo, nước từ ống tre cuối cùng sẽ đẩy một ống tre xuống, viên bi nhỏ trong ống lăn đi và làm bật một cái chốt mở.
Ống tre chứa thức ăn sẽ được đổ vào máng treo bên ngoài chuồng mỗi ngày.
Mặc dù phương pháp này có hơi rườm rà, nhưng nó hoạt động tốt và rất dễ thực hiện.
"Mấy ngày này tụi mày chỉ có thể ăn cỏ khô thôi!" Đêm trước khi khởi hành, Hà Điền và Dịch Huyền đã bổ sung thêm thức ăn giàu protein cho vịt và thỏ.
Có năm máy cho ăn tự động được xếp thành hàng trong kho.
Hầu như không còn chỗ trống để đứng nữa.
Sáng sớm hôm sau, họ mang theo Gạo, Lúa Mì, lều và dụng cụ lên đường.
Thực ra, Hà Điền lo lắng cho mấy cây trồng ở nhà hơn là vịt và thỏ.
Bởi vì kê, khoai tây và khoai lang là những thực phẩm chủ yếu trong mùa đông này.
Còn củ cải trắng, cà rốt và cải thảo là những loại rau dự trữ cho mùa đông, cũng như bắp cải, ớt, cà chua, dưa leo...!thứ nào cũng đều đang trong giai đoạn tươi ngon hết.
Dù đã có hàng rào bao quanh và treo chuông gió, cối xay gió, nhưng ai mà biết được trong những ngày khi họ không có ở nhà này, những "vị khách" không mời mà đến có chạy ra đất trồng của họ nhai phá hay không?
"Có một năm, em và bà đi bắt cá, khi trở về thì đất trồng kê đều đã bị lật lên hết, là heo rừng kéo đến phá.
Mùa đông năm đó, chúng em chỉ có thể dùng củ cải trắng để làm lương thực chính." Hà Điền lo lắng nói.
Dịch Huyền hỏi: "Làm cách nào mà có thể sử dụng củ cải trắng như lương thực chính được?"
"Thì ngâm gạo tạp qua đêm rồi nấu với củ cải đã cắt, làm cơm củ cải.
Củ cải nấu chín mềm, vị cay bị gạo tạp hút hết cả rồi, nhiều khi còn bị gạo đen, gạo tím nhiễm màu, ăn cùng với cá xông khói...!" Hà Điền cười: "Thực ra nó khá là ngon đó."
Dịch Huyền hỏi vậy là vì muốn làm cho cô vui vẻ: "Vậy thì năm nay chúng ta cũng làm một ít ăn đi."
"Được thôi."
Bọn họ vẫn qua sông bằng cầu dây.
Lần này khi qua cầu, Gạo đã biết cầu an toàn, tuy còn sợ hãi nhưng nó chỉ đứng giữa cầu một lúc đợi cầu bớt lắc, rồi qua cầu một cách trôi chảy.
Sau khi qua cầu, tiếp tục đi trong khu rừng rậm và đi về hướng Bắc theo con suối nhỏ khoảng một tiếng đồng hồ nữa, khu rừng bỗng mở ra, cây cối đột ngột thưa thớt, nắng gắt hơn hẳn.
Tương tự như đường lên núi lửa, ở đây cũng đã mở ra một con đường.
Con đường mòn nhân tạo này rộng chừng một mét, gần như thẳng tắp, những cây giữa đường đã bị đốn hạ, chỉ còn trơ lại một vài gốc cây, nhưng giờ cũng đã mọc đầy cành và lá mới.
Hà Điền và Dịch Huyền vừa đi vừa chặt bỏ những cành lá mọc trên những gốc cây đó.
Lúc này, Gạo cũng đã biết tự giác, khi bọn họ chặt cành, nó sẽ nghênh ngang tiến về phía trước, vừa đi vừa ăn những cành mới và lá non trên gốc cây.
Cây cối hai bên đường cũng đã được cắt tỉa, những cành cây cách mặt đất bốn năm mét đã bị chặt hết, cao thẳng tắp, những tán cây hai bên trái phải đã sắp muốn chạm vào nhau, đến lúc đó, trên đường sẽ hình thành một cái mái che tự nhiên.
Và sau khi bị cản nắng, những gốc cây trên con đường này sẽ khó