Sáng sớm hôm sau, Hà Điền nấu một nồi trà gừng táo tàu đỏ lớn rồi cho vào bình bỏ vào áo khoác bông để giữ ấm, cô treo nó ở trước ngực, bên hông còn đeo một khẩu súng ngắn, bởi vì lúc này muốn bắt cá hồi không chỉ có mỗi mình bọn họ.
Bắt cá hồi không khó, mà nói dễ cũng không dễ.
Cá hồi di cư giống như một con tằm chui ra khỏi kén, nhiệm vụ duy nhất còn lại trong cuộc đời của nó là hoàn thành quá trình sinh sản.
Vì vậy, chúng không kiếm ăn, ngày đêm lội ngược dòng và không ngừng bơi về dòng nước ngọt, nơi chúng được sinh ra.
Những tảng đá to dưới sông, dòng chảy mạnh và cả cái miệng của loài gấu đáng sợ cũng không thể nào ngăn cản được chúng.
Do đó, không thể sử dụng mồi để câu cá được.
Chỉ có thể dùng lưới để vớt.
Mà khó khăn nhất là ở chỗ cá hồi trưởng thành phần lớn đều nặng hơn chục ký, có con mười lăm ký cũng rất bình thường, có loại hai mươi ký, ba mươi ký, thậm chí còn nặng hơn nữa.
Chúng tràn đầy năng lượng, có thể nhảy cao hơn một mét, lúc vặn mình cũng dùng rất nhiều lực.
Trên người chúng là lớp vảy tinh tế tỉ mỉ cùng với một lớp chất nhầy, điều này làm cho việc bắt chúng càng trở nên khó khăn hơn.
Hãy tưởng tượng thử mà xem, muốn nâng một cục xà phòng dài cỡ cánh tay và nặng mười lăm kg lên khỏi mặt nước có dễ hay không? Chưa nói đến cục xà phòng to đùng này còn liên tục giãy giụa, nếu bị cái đuôi của chúng quất một cái thôi thì cũng đủ khiến cho người ta choáng váng, chảy cả máu mũi.
Nhưng mà thịt chúng rất ngon...
Thịt cá sau khi ướp và xông khói có thể ăn được cả một mùa đông, nếu có chúng thì mùa đông này họ không cần phải đục băng câu cá nữa, lúc nào muốn ăn cá tươi thì chỉ cần bắt vài con là được.
Vừa nghĩ đến việc không cần phải kéo lưới đánh cá trong thời tiết âm ba mươi độ, Hà Điền cảm thấy vui lắm.
Hôm qua sau khi dựng lều xong, Hà Điền đã ráp một cái lưới vợt cá khác.
Chiếc vợt cá hồi này được làm bằng thân tre cực kỳ cứng cáp, đường kính vòng lưới hơn nửa mét, dây lưới cũng đặc biệt chắc chắn.
Cá hồi là loài động vật hoạt động theo nhóm, khi xuất hiện ở sông thường thành đàn, gặp đàn cá thì đừng có mà phân vân, dùng lưới vớt một cái là có thể tóm được ngay.
Thường thì có thể bắt được hai con cá hồi trong một mẻ lưới, nhưng để đưa hàng chục kg cá hồi sống vào bờ thì không hề dễ dàng gì, lòng sông đầy đá trơn, nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống ngay, cá vừa mới đến tay sẽ lại tuột mất.
Trước khi mặt trời mọc, họ ăn lót dạ trước, sau đó cho hết lương khô vào trong túi và cột lại, cột một sợi dây vào túi, một đầu cột một hòn đá, đem phần có hòn đá ném về phía cành cây lớn, khi đá treo trên cành rồi buông xuống, lúc này cầm lấy đá và dây kéo túi lên rồi cột chặt dây vào thân cây, vậy là túi đựng thức ăn đã được treo chắc trên cành cây.
Làm vậy không chỉ để bảo vệ thức ăn mà còn để ngăn những động vật săn mồi bị mùi thức ăn thu hút tìm đến nữa.
"Chắc anh cũng không muốn vừa mở cửa lều ra thì đã thấy ngay một con gấu đang nằm ở trong đó, ăn hết đồ ăn khô làm món khai vị, rồi chờ bữa ăn chính là chúng ta đâu ha!"
Hà Điền nói một hơi, thắt chặt dây thừng, rồi hướng dẫn cho Dịch Huyền làm theo, luyện tay trước, bởi vì khi bắt được cá hồi họ cũng phải cho cá vào túi rồi treo lên cây giống vậy.
Hiện sông vẫn còn đang rất lạnh, phải đợi một lúc nữa thì mới xuống nước được.
Trong lúc chờ đợi họ cũng không nhàn rỗi, đi nhặt một ít củi khô đem về để sử dụng dần, cũng chặt một vài cây nhỏ để chuẩn bị làm chòi xông khói cho cá.
Lúc kiếm củi, Hà Điền liên tục nhìn ra dòng suối, thì thầm: "Cá hồi, mau đến đây! Mau đến đây đi!"
Mọi thứ đã sẵn sàng, mặt trời đã lên cao, Hà Điền xắn ống quần lên, cột chặt đôi giày rơm lại, xách vợt cá xuống sông.
Nước lạnh khiến cô cứ rùng mình mãi, may mà có bình nước trước ngực tỏa ra hơi ấm.
Không ai biết bao giờ cá mới đến, cho nên họ chỉ có thể chờ thủ thế ở nơi này mà thôi.
Sau nửa tiếng, mặt trời càng lúc càng lên cao, cuối cùng thì cá cũng đã đến!
Dịch Huyền nhìn thấy bóng lưng màu xám bạc của chúng từ xa, đang tung tăng nhảy trong dòng nước.
Anh nắm lấy tay cầm của vợt cá, căng lưới dưới dòng nước mà cá phải vượt qua, rồi dùng sức nhấc lên, con cá hồi nằm trong lưới không ngừng giãy giụa, từng tràng nước bắn lên tung tóe, Lúa Mì đứng trên bờ cũng sủa vui mừng.
Anh giơ cao vợt bước từng bước vào bờ, dòng nước còn khá xiết, nước không ngập đến đùi, bước đi không mấy dễ dàng.
Anh vừa vào đến bờ, Hà Điền cũng bắt được hai con cá.
Cô vui vẻ ra mặt, lôi một cái giỏ tre to hình chữ nhật xuống sông, bỏ hai tảng đá to vào rồi cẩn thận cho từng con cá vào, đậy kín giỏ lại.
Trên nắp giỏ có hai vòng dây, có thể cột chặt vào mép giỏ để cá bên trong không nhảy ra ngoài.
Trong giỏ có thể chứa được hơn chục con cá, Hà Điền muốn chờ bắt thêm nhiều cá rồi mới đem giết một lượt, sau đó xông khói.
Bây giờ thì tạm thời rọng nó trong một cái giỏ tre trước.
Họ lại quay trở lại sông, đợt cá này đã bơi đi rồi, phải đợi đợt cá tiếp theo.
Lần này, phải đợi hơn nửa tiếng.
Giờ thì Dịch Huyền đã hiểu tại sao Hà Điền lại nấu canh gừng, đôi chân của anh lúc này đã hoàn toàn mất đi tri giác luôn rồi.
Trong sông có nhiều tảng đá lớn, nước sông va đập vào đá tạo thành sương mù, rất nhanh đã khiến cho tóc và cơ thể họ đều ướt hết.
Dù trên đầu có nắng to chiếu xuống nhưng họ vẫn rất lạnh.
Dịch Huyền thấy môi Hà Điền đã trắng bệt, nên nói: "Mình nghỉ ngơi một lát đi em."
Ngay cả nướu răng của Hà Điền cũng đều đang run lên, nhìn mặt nước không thấy cá đến, cô đành phải tạm thời lên bờ, uống một chút nước nóng và ăn một ít bánh mì khô để bổ sung năng lượng.
"Lát nữa có trứng cá, chúng ta sẽ làm trứng cá muối ngay!"
"Nếu có rượu trắng, bây giờ nhấp một ngụm thì người sẽ ấm lên liền."
"Có ủng với áo liền quần cao su thì tốt rồi.
Trước đây ngư dân đều mặc như vậy cả."
"Dù có mặc áo liền quần cao su thì đứng trong nước vẫn lạnh lắm."
Sau một lúc nghỉ ngơi, họ quay trở lại con suối.
Cũng may là sau khi chờ đợi chưa đầy nửa tiếng, một đợt cá khác lại bơi đến.
Lần này họ không kéo vợt cá lên bờ nữa, Hà Điền mang theo một cái túi vải, cô và Dịch Huyền bắt cá trong lưới vợt cho vào chiếc túi ấy.
Túi vải được cột chặt bằng dây và treo trên thắt lưng của Dịch Huyền.
Sau khi cho cá vào túi thì thả xuống nước, cá có thể tiếp tục sống.
Điều này có thể tiết kiệm được thời gian và cho phép họ bắt thêm một vài con khi đàn cá xuất hiện, nhưng mỗi lần cho cá vào túi rất cực, đặc biệt là khi trong túi có nhiều hơn ba con cá, việc này gần như là không thể nào làm được.
Dịch Huyền bị đuôi cá đập mạnh vào cánh tay, Hà Điền thì suýt bị trượt chân, mặc dù vịn được tảng đá lớn bên cạnh nên không ngã xuống suối nhưng quần áo của cô gần như là ướt hết.
Hai người kéo túi vải lên bờ, đổ cá vào trong sọt, bên trong sọt lại là một trận khổ chiến, một con cá suýt nữa thì nhảy ra ngoài.
Hà Điền bực mình: "Nhảy ra con nào thì làm thịt con đó ngay!"
Tất nhiên là chỉ nói vậy mà thôi.
Nhưng mà trên người và đầu cổ hai người đều đã ướt sũng hết, lạnh đến răng run cầm cập, chỉ có thể đốt tạm một đống lửa bên bờ sông, thay quần áo, phơi quần áo ướt dưới nắng cho khô rồi ngồi hơ bên đống lửa, uống chút canh gừng cho cơ thể ấm lên rồi lại tiếp tục đi bắt cá.
Đến cuối ngày, nhìn vào thành quả thu được, lần lượt đem những con cá hồi béo mập này đi cạo vảy và làm sạch, rồi mổ xẻ, cảm giác đạt được thành tựu và thỏa mãn đã bù đắp hết cho cái rét lạnh và sự mệt mỏi mà họ đã trải qua.
Mặt trời lặn xuống núi, khắp nơi trong rừng bắt đầu xuất hiện một loại muỗi đen nhỏ, từng bầy từng bầy đen nghịt bay vờn quanh họ.
Mũi của Lúa Mì và Gạo bị cắn đến chảy cả máu.
Hà Điền kêu Dịch Huyền đốt một vài đống lửa xung quanh lều, cô tìm một số cây bạch dương, bóc một phần vỏ cây và cắt một vài cành có lá, đốt chúng lên.
Khói làm muỗi không dám đến gần, Gạo và Lúa Mì cuối cùng cũng được yên ổn một chút.
Những lát cá được cắt đôi theo chiều ngang được ướp vài tiếng trong nước ấm pha muối loãng, sau đó đem đi xông khói.
Khi ướp cá, có thể thêm các gia vị khác tùy theo sở thích của mình, Hà Điền cho thêm muối, đường, nước tương và một ít bột lạ vào.
Dịch Huyền hỏi cô trong bột có gì, cô trả lời một cách rất là đắc ý: "Đây là bí mật của em."
Anh dùng đầu ngón tay chấm một ít bột, nếm thử, chỉ có thể nếm được mùi của hoa tiêu, còn cái gì nữa thì anh thật sự đoán không ra.
Sau khi mặt trời lặn, trong lòng sông càng lạnh hơn nữa, đứng mười phút ở trong nước sông mà đã lạnh run người.
Đợi Dịch Huyền bắt được một con cá nữa, anh gọi Hà Điền: "Nghỉ thôi em! Lạnh quá rồi."
Hà Điền lắc đầu: "Chúng còn đến nữa, em muốn đợi thêm một lát." Cô mặc áo khoác lông hươu nhưng vẫn run rẩy hết cả người, trên môi không có một chút sắc máu nào.
Dịch Huyền cũng không thèm nói nhảm với cô, sau khi cho cá vào túi vải, nhét vợt sau thắt lưng, anh đi thẳng tới, đặt hai tay dưới nách cô, nâng cô lên, vác lên vai rồi đi lên bờ.
Hà Điền sợ hãi hét lên một tiếng, không dám giãy giụa vì sợ hai người đều sẽ ngã nhào, cô nằm trên vai Dịch Huyền tức giận vỗ nhẹ vào lưng anh: "Sao lại ôm em như vậy? Em đâu phải Lúa Mì!"
Trước kia cô đã nghĩ sai rồi, cho dù chỉ đứng tới vai anh, nhưng chỉ cần Dịch Huyền muốn, cô vẫn có thể bị anh nhấc lên cao giống như là Lúa Mì thôi.
Dịch Huyền bật cười, anh bị cô đánh vào lưng, trong tiếng cười của anh còn mang theo một chút âm thanh chấn động.
Khi lên đến bờ, anh đặt cô xuống đất, nắm lấy bàn tay lạnh ngắc của cô: "Em xem, em lạnh thế này rồi, bắt được thêm vài con cá nữa thì cũng có ích gì? Em là con gái, không thể để bị lạnh được."
Hà Điền để cho anh nắm tay mình, gật đầu: "Dạ."
Trở lại lều, Hà Điền đốt lửa lên, Dịch Huyền mang một thùng nước về.
Họ bắc một cái nồi lên bếp, đun nước sôi rồi cho hai cuộn mì vào.
Những sợi mì này to đến một cm và được cố tình ép cho thật dẹp để thuận tiện cho việc mang theo, sợi mì dù có bị nát cũng không ảnh hưởng đến hương vị sau khi nấu.
Nếu là loại sợi mì trắng giống như Dịch Huyền đã nói thì có khi đã bị biến thành bột luôn rồi cũng không chừng.
Mì đã chín, họ vớt ra cho vào nồi sắt đổ đầy nước lạnh, để ráo, sau đó bắc chảo lên, cho miếng mỡ ngỗng vào đun trên lửa, rồi cho vài miếng nấm đã hái ở dọc đường vào, xào đều.
Loại nấm rừng này muốn ăn cũng rất phiền phức, vì chúng mọc sát đất, khi mưa hạt mưa tạt xuống,