Trước khi mùa xuân đến, Hà Điền phân loại lại số lông chồn mà năm nay họ đã thu hoạch được.
Cô trải lông chồn thẳng ra, cố định tứ chi và đuôi chồn lại, sau đó dùng bàn chải lông chải lại, đảm bảo lông sáng bóng, mịn màng, sờ vào đặc biệt cảm thấy dày mượt.
Những bộ lông chồn bị hỏng và trầy xước, quá nhỏ và không đều màu cũng được lấy ra, những thứ này cô sẽ giữ lại để dùng.
Sau khi phân loại những tấm lông chồn còn lại, cô lấy mỗi loại một ít, cho vào túi vải và cất vào rương gỗ long não, để dành cho năm sau.
Bảy năm nhiều bảy năm ít, nếu năm sau có ít chồn thì số lông chồn này sẽ có giá hơn so với năm nay.
Sau khi cất lông chồn, Hà Điền lấy da thỏ và da sóc ra và làm một số bao tay đành cho những công việc thô sơ.
Lần này bao tay được làm thô hơn, phần giữa ngón tay và lòng bàn tay được làm bằng vải cũ tái chế.
Xây nhà, chuyển gạch, lát nền, xẻ gỗ đều là những công việc tốn nhiều công sức, chỉ cần hai anh em nhà họ Phổ làm được việc thì cô sẽ không đối xử tệ với họ.
Phúc lợi mà người lao động nên có thì đều sẽ có, nếu bọn họ bị va chạm, bị thương này nọ, không phải sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công việc sao? Nhưng muốn cô tốn tâm tư vào việc này thì là điều không có khả năng.
Đủ tiêu chuẩn là được, ai mà đi để ý đến mấy chuyện xấu đẹp.
Ngoài bao tay làm việc, Hà Điền còn làm một số nón bảo hộ lao động từ cói và cây sậy mỏng.
Nhưng riêng nón bảo hộ mà cô làm cho Dịch Huyền và chính cô thì nhất định phải làm cẩn thận.
Chiếc nón bện được làm rất chi tiết, chắc và có hơi đàn hồi.
Bên trong còn dùng vải bông màu tím để lót và làm dây cột.
Mấy chiếc nón bảo hộ kia cô không có làm chi tiết như vậy, không có lớp lót, chỉ có dây cột mà thôi.
Cô còn dùng những nhánh dây mỏng để bện giày.
Đào đất, chuyển gỗ và gạch đá, ai mà biết được lúc làm những việc này có lỡ trượt tay hay không? Lỡ mà bị vật nặng đập vào chân thì cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Lúc bện giày, Hà Điền nhắc nhở Dịch Huyền: "Hai anh em nhà họ Phổ không chỉ ngu ngốc mà còn xấu tính nữa.
Chúng ta nên đề phòng họ chơi xấu.
Đến lúc đó, tất cả những công việc ở trên cao sẽ do hai chúng ta làm, còn họ thì cho làm bên dưới."
Dịch Huyền gật đầu: "So với người thông minh nhưng lại xấu tính thì loại người này dễ đối phó lắm."
Hà Điền bện giày của họ xong, để Dịch Huyền mang thử, sau đó cẩn thận chỉnh sửa lại cho anh mang thoải mái, về phần phúc lợi của những người phụ việc, mặc dù không đến mức qua loa, nhưng tốc độ cô làm rất nhanh.
Mà mấy người nhà họ Phổ cũng không quá để ý đâu.
Hà Điền biết bọn họ thậm chí còn không mang giày rơm vào mùa hè nữa kìa.
Chỉ cần khoan một lỗ trên tấm gỗ, cột dây và đóng hai thanh gỗ nhỏ vào đáy tấm gỗ kia là mang được.
Đối với bọn họ chỉ vậy thôi là đã tốt lắm rồi.
Lúc Hà Điền còn nhỏ, có một năm, bà Phổ vì muốn bớt việc mà chặt hai tấm ván tre, khoan một cái lỗ, xỏ sợi dây từ đôi giày gỗ năm ngoái vào và để hai anh em nhà họ Phổ mang.
Bởi vì tre mỏng, không giống như gỗ nên không cần phải bào.
Bà ấy cho rằng giày của trẻ con năm nào mà chẳng phải đổi, mà mùa hè thì đâu có bị lạnh chân, làm giày chi cho mất công, chúng có khó chịu đến đâu cũng mặc kệ.
Bà của Hà Điền thấy vậy thì không chịu nổi, đưa cho hai anh em họ mỗi đứa một đôi giày rơm.
Mà cái bà thím Phổ này cũng tài ghê nơi, cứ đến hè là bà ta lại đến tìm bà của Hà Điền để xin giày cho hai cậu con trai mình.
Đương nhiên là kể từ năm ông của Hà Điền qua đời, gia đình bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt, bà của Hà Điền cũng mặc kệ bọn họ đi giày tre hay là chơi chân trần.
Hà Điền nghĩ đến điều này thì hừ một tiếng, tốc độ bện sợi mây trong tay cũng nhanh hơn.
Có thể là do mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đó hết rồi, cho nên thời gian còn lại khá là rảnh rỗi.
Sau đó không cần phải nói.
Liên tiếp mấy ngày liền, cả hai dành nhiều thời gian trên gác hơn là ở dưới nhà.
Nếu mà cẩu độc thân Lúa Mì dám r3n rỉ tỏ vẻ bất mãn này nọ, Dịch Huyền sẽ thò đầu từ trên gác nhìn xuống: "Đợi thời tiết ấm áp sẽ lại chuyển ổ chó của mày ra hiên nhà."
Lần đầu tiên mở cánh cửa đến thế giới mới, Hà Điền hoài nghi, có phải là do kích cỡ không phù hợp nên mức độ kh0ái cảm cũng bị ảnh hưởng hay không? Kể từ khi Hà Điền phát biểu ý kiến về kỹ thuật của mình, Dịch Huyền quyết chăm chỉ luyện tập ngày đêm để nâng cao trình độ kỹ thuật.
Tính tình của Dịch Huyền thế nào cô là người biết rõ.
Đây là người có thể đào ao đến mức phồng rộp cả hai tay luôn đó...!Nhìn cái dáng vẻ tích cực này của anh, hai chân cô muốn run cả lên.
Không ngờ là sau vài lần luyện tập, đột nhiên Dịch Huyền lĩnh ngộ được bí kiếp!
Nói chung là người thông minh nghiên cứu cái gì cũng đều nhanh trở thành cao thủ hết.
Hà Điền nghĩ, xem ra suy nghĩ ban đầu của mình là đúng, loại chuyện này đúng là sẽ càng dễ chịu hơn.
Hà Điền ít tiếp cận với sách vở hơn Dịch Huyền, trong bộ sưu tập sách hạn chế của gia đình cô, tất cả đều liên quan đến khoa học y tế.
Nhưng Dịch Huyền thì khác, khi bước vào tuổi dậy thì, anh cũng giống như những cậu bé tò mò khác, lén nhìn không ít đâu, kiến thức lý thuyết phong phú hơn Hà Điền rất nhiều.
Giờ đây, anh như một đứa trẻ chỉ mới nghe đến sân chơi, ngây ngô nhìn thấy sân chơi rồi, anh gần như nép vào cổng tường của sân chơi mà thèm thuồng muốn bước vào đó.
Cuối cùng, đến một ngày anh được bước vào sân chơi, đương nhiên là anh muốn đem tất cả những gì mình muốn chơi chơi một lần cho thỏa mãn.
Vì vậy, Dịch Huyền theo sát Hà Điền cả ngày, hai người dính với nhau như dầu với mỡ, có một lần quên luôn nồi cháo đang nấu trên bếp, đến lúc Hà Điền mơ mơ màng màng ngửi thấy mùi khét mới vội đẩy Dịch Huyền ra: "Chết! Cái nồi sắp cháy hỏng rồi!" Dịch Huyền giữ chặt lấy cô: "Lúc này ai mà còn muốn quan tâ m đến chuyện đó nữa!"
Nồi không cháy hỏng nhưng sau đó anh bị Hà Điền phàn nàn một trận.
Sau khi phát hiện ra loại vui thú này, mùa đông lạnh giá trở nên ấm áp vô cùng, cho dù là ăn cháo có vị khét, thì trên khóe mắt cùng lông mày cả hai cũng đều là ý cười.
Một thú vui khác lúc nhàn hạ chính là chế biến đồ ăn.
Nguồn củi tuy eo hẹp nhưng nguồn thức ăn dự trữ thì rất là dồi dào.
Chỉ riêng đậu nành là đã có vài bao rồi.
Ngoài kê, bắp, bột gạo, các loại đậu và ngũ cốc, thì đậu nành cũng là một nguyên liệu hàng đầu để chế biến món ăn.
Sau vài lần làm sữa đậu nành, Hà Điền đã rút ra kinh nghiệm, đậu ngâm cho đến khi bong vỏ ra làm sữa sẽ ngon hơn, ngoài ra cô còn cho thêm đậu đỏ và táo tàu đỏ vào để làm ra sữa đậu nành có hương vị khác nữa.
Về sau, cô nghĩ đến việc làm đậu hũ.
Đậu hũ là món ăn mà Dịch Huyền không quá quen thuộc.
Đậu hũ là thực phẩm bổ sung chất đạm cho người nghèo, ăn không ngon, trước giờ Dịch Huyền chỉ nếm qua những món cầu kỳ như bánh bao vỏ đậu hũ ky, đậu hũ ky cuộn, canh cá đậu hũ này nọ, anh không biết quá trình từ sữa đậu nành làm thành đậu hũ sẽ diễn ra như thế nào.
Nhưng kể từ lần anh nói với Hà Điền cách sử dụng giấm trắng để làm phô mai sữa dê, Hà Điền như được gợi ý, có khi nào đậu hũ cũng được làm bằng cách đổ giấm trắng vào sữa đậu nành hay không? Sữa đậu nành rất giống với sữa dê, vậy đậu hũ và phô mai cũng vậy mà phải không?
Dù sao thì ở nhà cũng có đậu nành nên Dịch Huyền và Hà Điền bắt tay vào làm ngay.
Bọn họ ngâm đậu rồi xay thành sữa đậu nành, bỏ bã đậu đã lọc sang một bên, để một lúc cho sữa đậu nành sôi thì cho giấm trắng vào khuấy đều, không có thay đổi gì, họ lại cho thêm một chút giấm vào nữa, quả nhiên, một lúc sau, trải qua quá trình đông tụ và tách nước giống như sữa dê, sữa đậu nành màu trắng sữa cũng được tách thành chất lỏng kết bông và có màu vàng nhạt.
Hà Điền vui mừng khôn xiết, tiếp tục khuấy.
Sau đó đặt một miếng vải gạc lớn lên chậu gốm, rồi lót rổ trúc, đổ vào, túm chặt miệng miếng vải gạc rồi nhẹ nhàng vặn nước.
Dịch Huyền chưa từng nhìn thấy quá trình làm đậu hũ, nhưng anh đã nhìn thấy những khối đậu hũ rồi, anh cũng biết phô mai được làm như thế nào, vì vậy anh đã làm một cái hộp tre hình chữ nhật làm khuôn ép đậu hũ.
Anh để Hà Điền bỏ "đậu hũ" được bọc trong vải gạc vào trong hộp, sau đó đậy một tấm