Năm sau con trai bà ta cũng có thể mua được thêm mấy cuốn sách.
Dư Dung nhìn thấy Lý thị xấu hổ, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ta là tỷ tỷ, lớn lên ở phủ Bình Giang, không bằng được tứ muội từ nhỏ đã được đại bá mẫu dạy dỗ.
Nhị ca lại là học trò, cũng được xem là con nhà thư hương.
Nếu là ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng cách phòng ở cạnh nhau, nhưng sau này nếu người ngoài nói muội muội của nhà họ Dư mậu tài* có phẩm hạnh như vậy thì sẽ thành một vết nhơ khó xoá…”*Đồng nghĩa với tú tàiBây giờ Dư nhị lang chỉ là học trò nhỏ, nói là mậu tài chính là đang khen ngợi hắn ta.
Lý thị hay tự xưng thanh cao, cha bà ta chỉ đi học được vài năm trong trường tư thục lại hay đóng giả thành con nhà thư hương, đương nhiên bà ta biết ý nghĩa của mậu tài.
“Mai Mai, Dung Dung tỷ của con nói rất đúng, con cũng không được làm ca con mất mặt.
”Trong lòng Lý thị, con gái quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn.
Dư Mai là người mềm nắm rắn buông, nàng ta dám hung hãn với Dư Quyên như vậy cũng là bởi vì Dư Quyên còn nhỏ.
Hơn nữa Triệu thị là một ma ốm vô dụng, nhưng tam phòng lại không giống như thế.
Trương thị lúc cãi nhau