Nhưng giờ đây trông dáng vẻ của Dư Phụng lại đôn hậu hiền hoà, hơn nữa còn rất quan tâm đến Dư Dung: “Tứ muội trở về từ bao giờ? Đáng tiếc huynh ở tại nhà bạn đồng môn nên không biết muội về.”Lần này Dư Phụng còn dẫn hai người bạn đồng môn của hắn theo cùng, một người họ Ngô, vóc dáng rất cao.
Người còn lại có dáng người trung bình, họ Chung.Dư Dung tránh hẳn đi.
Càng sinh hoạt lâu ở cổ đại, nàng càng hiểu cần phải tị hiềm.
Dư Dung tránh ra ngoài và sang bên Trương thị.
Trương thị đang tất bật dưới bếp.
Theo lý thuyết thì Lý thị cũng phải bận rộn, nhưng con người Lý thị chỉ bằng lòng khoe khoang chứ không sẵn lòng làm chuyện có ích.“Đằng trước náo nhiệt hơn nhiều, sao con lại vào đây?” Trương thị hỏi.“Do tam ca dẫn theo hai người bạn đồng môn đến đây nên con tránh mặt.”Thấy con gái mình chẳng hề để tâm, lòng Trương thị thầm than con gái thật thà, nhưng mặt khác lại tự hào vì biết con mình giữ lễ với người khác.“Con làm thế là rất tốt, nương đã nói nữ nhi của nương càng lớn càng hiểu chuyện mà, biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Không giống vài người chẳng hề biết xấu hổ.”Dư Dung không hiểu: “Sao nương lại nói thế?”...“Có điều Dư Mai kia chẳng biết liêm sỉ, mỗi lần Ngô công tử và Chung công tử người ta đến, con bé sẽ bám riết bên cạnh.
Đúng là mất mặt.” Trương thị từng nghe Điền thị nói rằng Dư Mai còn