"Thịt nọ lại không giống thịt của những người khác, hương vị ấy cực kỳ ngon miệng.
Sau này tỷ mới nghe nói bánh ấy có nguồn gốc từ Tây Bắc, khuôn nướng bánh cũng do thương nhân người Hồ mang đến đây.”Tôn Vân Vân thở dài: “Phủ Bình Giang quả là một nơi tốt đẹp, chỉ hận ấy vậy mà muội không thể đi.” Hôn sự của Tôn Vân Vân đã được định ra, người được chọn cũng rất không tồi, là con trai nhà cô của Tôn Vân Vân, anh họ ruột thịt của Tôn Vân Vân, nghe nói đang đọc sách ở nhà.“Đừng nói như thế, muội mới bao nhiêu tuổi, chỉ cần có chân thì đi nơi nào cũng được.” Dư Dung nói.Tôn Vân Vân cảm thấy người tỷ tỷ trở về từ bên ngoài này quả là hiểu biết rộng, không giống người tầm thường.Nàng ấy không thích Dư Mai ở nhà cậu cả, thường xuyên ăn không uống không ở nhà nàng ấy, chiếm hết cái lợi, còn mượn tiền của nàng ấy mà vờ quên mãi không trả.Tôn Vân Vân cũng không phải người có xuất thân tiểu thư, nàng ấy vén tay áo lên muốn cạo khoai sọ cùng Dư Dung.Dư Dung nói ngay: “Đừng làm thế, muội là khách, lại đang mặc xiêm y mới, đây cũng chẳng phải việc nặng nhọc gì.”Miến hấp cùng rau củ là đơn giản nhất, khoai sọ thì nhà nào hộ nào cũng có.
Nguyên liệu Trương thị sử dụng có hạn, tất nhiên chỉ làm được như vậy.Từ khi cưới con dâu