Ông hai Dư ngập ngừng nói: “Tiểu Thụ, cha con có nhà không? Nhị bá tới tìm cha con có việc?”Dư Thụ vừa nghe thấy tìm cha, bèn nói: “Mọi người trong nhà con phải đi lên trấn từ sớm, bây giờ đều đang nghỉ ngơi.
Nếu không gấp, chờ chút nữa mọi người tỉnh, con nói cha đi tìm nhị bá.”Nhưng bệnh tình của Triệu thị không chậm trễ được, Dư Quyên lập tức kéo tay Dư Thụ: “Sức khỏe của nương ta không tốt rồi, nhờ Lục ca gọi tam thúc ra đi!”Nói xong, nàng ta chuẩn bị quỳ xuống đất.
Dư Thụ còn chưa kịp nói gì, Lâm Tử Du sát vách đã đi tới: “Quyên Nhi, muội đang làm gì?”Nói xong, hắn ta lại tức giận nhìn Dư Thụ: “Dư lục lang, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn bá mẫu nhà mình bị bệnh liệt giường được?”Dù sao Dư Thụ cũng chỉ là một đứa bé, bình thường còn nghe lời của Trương thị, rất tôn kính gia đình nhà Lâm tú tài, nghĩ cả nhà bọn họ đều là người đọc sách.
Bây giờ, cậu bé sợ quá khóc lên: “Ta không phải...”Dư Thụ mở cửa ra.
Lâm Tử Du sợ mấy người Dư Quyên bị thiệt thòi, cũng đi vào theo.
Dư Thụ vào trong phòng đánh thức ông ba Dư.
Trương thị cũng tỉnh lại.
Vốn mới ngủ không được bao lâu, tất cả mọi người đều buồn ngủ, vô duyên vô cớ bị lôi đầu dậy thì trào lên ngọn lửa tức giận.Ông ba Dư vuốt mắt thấy bọn họ, không khỏi hô một tiếng: “Sao nhị ca lại tới?”Trương thị ngáp một cái, nhìn