Mở miệng là đòi một trăm đồng tiền lớn, tưởng người khác coi tiền như rác sao! Phải biết rằng cả nhà Trương thị đi sớm về tối, trừ đi chi phí, một ngày cùng lắm cũng chỉ kiếm được hai ba trăm đồng.
Hơn nữa, chuyện kinh doanh này cũng không thể làm lâu dài.“Nhị ca, chúng ta nào có nhiều tiền như vậy chứ? Một nhà chúng ta chuyển ra ở riêng, vốn đã nghèo khó.
Trước đây cho huynh vay năm mươi đồng tiền cũng là vì tình nghĩa huynh đệ, không trông đợi nhà huynh trả lại.
Nhưng huynh vừa mở miệng đã đòi nhiều tiền như vậy, chúng ta không thể đồng ý.”Ông hai Dư vốn ăn nói vụng về, nhưng Dư Quyên không phải.
Dư Quyên quỳ xuống phịch một phát.
Dư Dung vừa hay vào cửa, đã vội vã kéo nàng ta đứng lên.
Dư Dung khá khoẻ, cũng to cao: “Quyên Nhi làm cái gì vậy? Không phải muội không biết nhà chúng ta nghèo.
Trước đây nương muội gặp chuyện không may, có lần nào mà không phải nhà ta bỏ tiền chạy vạy.
Nhưng có câu nói, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao mang thêm rêu.
Chuyện nãi nãi để chúng ta tay trắng chuyển ra ở riêng, không phải muội không biết? Tội gì muội tới đây làm như vậy.
Coi như chúng ta đều là kẻ ác đi.
Muội xem chúng ta ở đây, nhà muội cũng chưa từng tới thăm chúng ta một lần.
Chúng ta cũng có thể hiểu được, dù sao cuộc sống của cả nhà cũng không tốt.
Nhưng muội làm như vậy sẽ khiến người khác cho rằng