Vừa nghĩ như thế, bà ta lại cho rằng liệu có phải Dư Dung đang dụ dỗ con trai nhà mình hay không.“Nương của Quyên Nhi ngã bệnh, lại tới sát vách vay tiền.
Con cảm thấy Quyên Nhi quá đáng thương, sợ cô bé chịu thiệt thòi, cho nên mới đi qua theo.” Lâm Tử Du thầm nghĩ ngày thường mẹ rất thích Dư Quyên, nên nói như vậy.Chuyện nào ra chuyện đó.
Vợ tú tài không có con gái, cho nên rất thích cô gái thông minh lanh lợi như Dư Quyên.
Nhưng phần yêu thích này chắc chắn không đủ để bà ta muốn cho Dư Quyên làm con dâu.
Người ngay từ khi mới bắt đầu không suy xét, sau này cũng sẽ không suy xét nữa.Bà ta nhíu mày: “Chuyện nhà người khác con đừng xen vào.” Bà ta thấy vẻ mặt Lâm Tử Du không phục, lại hỏi: “Nhà ông ba Dư có cho vay tiền không?”“Chỉ cho vay hai mươi đồng tiền lớn ...”Vợ tú tài mắng: “Con cho là hai mươi đồng tiền lớn dễ kiếm lắm sao, ruộng của chúng ta năm nay cùng tiền công của cha con cũng chỉ được hai lượng bạc.
Ba năm nữa con tham gia kỳ thi huyện, nhiều tiền như vậy con cho là lá ngoài đường sao.” Nếu không vì sao vợ tú tài lại muốn tìm Dư Dung, còn không phải coi trọng tay nghề của Dư Dung sao?Lâm Tử Du bị mắng không nói được lời nào.
Vợ tú tài nhìn con trai ủ rũ ỉu xìu, cũng không nói thêm nữa.“Con đi đọc