Gương mặt Dư Hương Hương không vui không buồn, thản nhiên nói: “Dư Dung về rồi, tam thúc và tam thẩm đều đang bận nấu cơm, tam thẩm còn cắt cả thịt.” Nhưng phần thịt này là làm cho Dư Dung ăn, người nhị phòng bọn họ chắc chắn không được ăn.Bình thường người nhị phòng bọn họ làm nhiều nhất nhưng lại ăn ít nhất.Song cả nhà đều không thích người của nhị phòng, nói đến tuổi tác thì Dư Hương Hương cũng gần bằng Dư Đào đang chuẩn bị gả đi của chi trưởng, nhưng việc cưới xin của Dư Đào rất tốt.Bởi vì Dư Đào có một người anh trai là học trò nhỏ nên nhà chồng tìm được cũng không tệ.
Nhà chồng Dư Đào là nhà họ Đường bán nến ở trấn trên.Đường An rất tài giỏi, làm chưởng quỹ hai ở huyện Hồ Dương.
Dư Đào gả đến, nói không chừng sau này khi đến huyện Hồ Dương chắc chắn sẽ là thiếu nãi nãi, còn nàng ta thì sao?Dư Hương Hương còn chưa kịp cảm thán thì nghe thấy Triệu thị nói.“Dư Dung về à...” Triệu thị cảm thán một tiếng, bà ta lại nói: “Nó trông như thế nào rồi?”Triệu thị cảm thấy chuyện Trương thị ngàn dặm xa xôi đưa nữ nhi đến phủ Bình Giang học thêu thùa là Trương thị làm việc không biết nặng nhẹ.Hơn nữa khi đó Trương thị vì đứa con này mà cãi nhau trở mặt với mẹ chồng nên mang tiếng là ghê gớm.
Trương thị ghê gớm như vậy, ai dám lấy con gái của bà, lại có ai dám gả con dâu vào nhà bọn họ?Dư Hương Hương vừa mới nhìn trộm Dư Dung qua cửa sổ, trên người nàng mặc áo bông màu xanh, bên dưới cũng mặc quần cùng màu, trông khá mập.Do đó Dư Hương Hương nói với Triệu thị: “Nhìn trông béo lên rất nhiều.”Vậy là không đẹp rồi, khóe miệng Triệu thị kéo ra một nụ cười: “Ai cũng không so được với nữ nhi của nương.” Bản thân Triệu thị lớn lên đã không tồi, nhưng sinh con quanh năm mệt mỏi khiến bà ta thoạt