Dư Dung tắm rửa xong đi ra, đúng lúc Trương thị bưng cơm lên bàn nhỏ trong phòng.
Một đĩa khoai tây xào thịt, một đĩa trứng xào hẹ, một bát canh thịt miến.
Người một nhà ăn cơm, Trương thị ngồi bên cạnh Dư Dung đau lòng nói: “Đợi bà con quay về, lại bảo bà ấy thêm phòng cho chúng ta.
Nếu không ca ca con quay về cũng không có chỗ ở.”Lúc nhỏ còn có thể chen chúc ở với nhau, nhưng hiện tại Dư Tùng đã mười sáu, Dư Dung mười bốn rồi.
Chắc chắc không thể nào ở trong cùng một căn phòng được, nếu như mẹ chồng không đồng ý vậy thì tách ra ở riêng.Trương thị không muốn con cái mình chịu thiệt.Cả nhà vui vẻ ăn cơm xong, Dư Dung muốn giúp Trương thị rửa bát, Dư Thụ cũng rất chịu khó rửa bát.Tối đến ông ba Dư thắp nến, chỗ nến này là khi Dư Đào gả cho Đường An, nhà họ Đường đã đưa một vài nến đến.Trong rương của Dư Dung còn có một chút điểm tâm dễ bảo quản, để lại một phần cho Dư Tùng sắp về nhà trong mấy ngày tới, phần còn lại thì cho Dư Thụ.Bình thường Dư Thụ đều bị người ta hô tới quát lui ở trong trường học, luôn luôn bị ức hiếp.
Nhưng lại trưởng thành hơn người khác nên biết được chị gái thật sự tốt với cậu bé, thế là cậu bé thành cái đuôi nhỏ trong phòng Dư Dung.Dư Thụ cảm thấy hôm nay là ngày vui nhất của mình, cậu bé ngửa đầu nói: “Lần trước ăn điểm tâm còn bị đại tẩu nói, nói đệ tham ăn...”Chị dâu mà Dư Thụ nói chính là vợ của đại ca đại phòng.
Nàng ta là cháu gái của đại bá mẫu Lý thị, gả vào thân càng thêm thân.
Phẩm hạnh như thế nào thì Dư Dung còn chưa tiếp xúc nên tất nhiên cũng không biết.Ở nông thôn không thịnh hành đốt đèn, có điều thắp một lúc Trương thị đã giục Dư Thụ quay về đi ngủ.Dư Thụ còn muốn nói