Hôm nay Cố Khanh thức dậy đặc biệt sớm, trên sân thể dục lúc bình thường vốn không có nhiều người, vào giờ này thì chỉ có rải rác vài người chạy bộ.Cố Khanh tìm chỗ trống chuẩn bị tập luyện thuật luyện thể cơ sở.Ở trong tình huống này, cho dù không có người nhìn, nhưng vẫn khiến Cố Khanh hơi lúng túng khi làm một số động tác giống như yoga.Nhưng sau khi bắt chước hình ảnh trong óc làm ra động tác thứ nhất, đầu của Cố Khanh thật sự trống rỗng, bản năng làm từng động tác trong đầu.Chờ khi Cố Khanh lấy lại tinh thần thì đã làm xong động tác thứ tám.Cố Khanh phát hiện mình bị mắc kẹt.Hai tay móc ngược ra sau lưng một trên một dưới đan tay vào nhau, một chân đứng thẳng, chân kia quấn chân trụ như thắt bím tóc.“Ui da, đau quá trời ơi!”Cố Khanh khó khăn giải phóng hai tay hai chân, trong lúc ‘cởi trói’ còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.Cố Khanh chảy mồ hôi ròng ròng tạm nghỉ, phát hiện thể chất của mình đúng là khỏe hơn trước kia một ít.
Như động tác mềm dẻo, nếu là lúc trước thì cô khó mà thực hiện được.Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, sau khi tập xong tám động tác, Cố Khanh cảm thấy sách ngọc trong đầu hơi lóe sáng, nhưng nó lập tức lại phục hồi như cũ.Tuy Cố Khanh không biết tiếp tục tập sẽ có tác dụng gì, nhưng chỉ riêng khoảng có thể tăng cường thể chất đủ khiến cô cực kỳ vừa lòng.
Cố Khanh thầm nghĩ chờ khi nào kiếm được tiền sẽ thử báo danh lớp tán thủ*, miễn giống như đời trước gặp phải người xấu không có năng lực chống cự.(*) Võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.Cố Khanh lấy lại sức, tiện đường đi căn tin mua bữa sáng cho mấy cô gái còn trùm chăn ngủ khét mông trong ký túc xá.Cố Khanh vào cửa đã nghe giọng lười biếng của Trần Nhất Khả:“Khanh Khanh,