"Là do cách dùng từ ngữ của anh khiến cho người ta cười đấy." Nguyễn Khanh suy nghĩ một chút, nói: " Anh cố gắng đừng khách sáo như vậy, hễ là những từ mà anh cho rằng đó là lịch sự thì đừng có dùng nha, chẳng hạn như dám hỏi nè, thỉnh giáo nè, cả cách nói khiêm tốn nhún nhường và kính ngữ nữa, tại hạ nè, cô nương nè….nói chung đại loại là những thứ như vậy á.”Niệm Thất nhíu mày: "Chỗ này của các vị lỗ mãng như vậy sao?"Nguyễn Khanh nghẹn họng.Nhưng ngẫm lại, đó cũng là sự thật mà."Anh hiểu như vậy cũng không có gì sai, chỉ là tiếng Trung thuần túy mà thôi." Cô nói: "Xưng hô lẫn nhau dùng anh- tôi là đủ rồi.
Người mặc áo choàng trắng là bác sĩ, hay còn gọi là đại phu á, còn người mặc đồ ngắn tay màu hồng chính là y tá, anh nhớ nha, lát nữa khi anh nói chuyện với bọn họ hãy bỏ hết sự khiêm tốn và kính ngữ, chỉ nói bằng ngôn ngữ bình thường thôi."Niệm Thất đáp ứng một tiếng: "Tôi hiểu rồi."Nguyễn Khanh thấy anh phối hợp như vậy, thì thở phào nhẹ nhõm.Cô nói: “Tôi còn chưa biết tên anh là gì nữa đó.
Tôi tên là Nguyễn Khanh.""Tại" Niệm Thất theo thói quen muốn nói "hạ", nhưng nửa chừng lại đổi thành: “Tôi tên Triệu Tứ.”Triệu Tứ.Nguyễn Khanh "..."Sao anh không tên là Nicholas luôn đi.Nguyễn Khanh cạn lời: "Cho dù là tên giả, thì cũng nên lấy cái tên nào ra dáng một chút được không hả?Lần này, Niệm Thất cuối cùng cũng hơi ngạc nhiên.Anh dừng một chút, hỏi: “Làm sao cô biết được đây không phải là tên thật của tôi?”Triệu Tứ thực sự là một cái tên mà anh thường sử dụng khi ra ngoài.
Cái tên này không có gì nổi bật, rất dễ dàng bị đám đông lấn át.
Nó có thể có hiệu quả trong việc anh ẩn náu hàng ngày trong đám đông"Bởi vì." Nguyễn Khanh nói: "Ở chỗ này của chúng tôi không không ai lấy thứ hạng hay con số để làm tên cả.
Ví như Chu Bát gì gì đó chẳng hạn, sớm đã không còn tên như vậy rồi.
Đây không