Nguyễn Khanh giơ một ngón tay lên lắc lắc: "Ở chỗ chúng tôi thường gọi là cô, anh đừng dùng từ cô nương, sẽ bị người ta cười đó.
”Niệm Thất đã đích thân trải qua rồi, anh lập tức nhập gia tùy tục, thay đổi cách nói: "Cô Nguyễn, tôi vẫn chưa cảm ơn cô về việc đã giúp đỡ tôi.
”Anh còn giơ tay lên ôm quyền hành lễ, rất giang hồ.
Động tác hành lễ của anh vô cùng tự nhiên và trôi chảy, rõ ràng anh đã làm điều này vô số lần.
Lần này Nguyễn Khanh không còn nghi ngờ gì nữa, cô biết những gì mình suy đoán đều đúng cả rồi.
Cô áp chế sự kích động trong lòng, vẫn vươn ngón tay đó ra, đè nhẹ nắm đấm của Niệm Thất xuống: “Sau này anh không được làm loại lễ nghi như thế này nữa nha, ở chỗ chúng tôi không làm loại lễ nghi này đâu.
”Nghe lời khuyên của người, sẽ có cơm no.
Niệm Thất lập tức rút tay về: "Được.
"Mới đầu Nguyễn Khanh còn lo lắng rằng anh bị người và mọi thứ xung quanh làm cho ngạc nhiên, sẽ làm ầm lên và la hét đủ thứ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng bây giờ nhìn anh như vậy cô đã yên tâm hơn rồi.
Người đàn ông này rất biết tiếp thu, nói chuyện với một người đàn ông như vậy thật là dễ chịu mà.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải là kẻ ngốc.
Nên cảm ơn thì đã cảm ơn xong rồi, Niệm Thất bắt đầu hỏi: "Cô Nguyễn, rốt cuộc nơi này là nơi nào vậy?"“Nơi này á hả.
” Nguyễn Khanh nói: “Chỗ này là bệnh viện, là nơi chữa trị cứu người.
”Niệm Thất không nói nên lời trong một lúc.
Anh sửa lại câu hỏi của mình: "Ý tôi là, khu vực này của cô là ở đâu thế? Rõ ràng tôi đang ở ngọn núi bên ngoài địa phận Giang Thành, cách Giang Thành chỉ mấy chục dặm, cô Nguyễn làm thế nào mà đưa tôi từ Giang Thành đến đây được vậy?"Đây là điều mà Niệm Thất không thể hiểu được.
Anh cũng đã kiểm tra vết thương trên người rồi, đúng như vị bác sĩ mặc áo bào trắng kia nói, ngoại