Ân Vô Chấp buông tay, Khương Ngộ ngã xuống giường.
Hai mắt y đẫm lệ, cậu giơ tay kéo chăn: "Cậu ngủ thêm một lúc nữa đi".
Khương Ngộ ngoan ngoãn nhắm mắt, vừa sụt sịt vừa chìm vào giấc ngủ.
Y ngủ thật.
Ân Vô Chấp dém chăn cho y.
Kì thi lần này khiến Khương Ngộ gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn đã không bụ bẫm nay lại hóp vào thêm đôi chút, rõ ràng từ bé thành tích cũng chẳng ra đâu vào đâu, chẳng biết y dành chừng ấy sức lực cho chuyện gì nữa.
Ân Vô Chấp ngồi bên giường, thấy bàn tay đặt bên má của y lại vô thức nắm nhẹ lấy thứ gì mà cuốn cuốn.
Lần này đi ngủ, Khương Ngộ đã mơ.
Trong mơ y biến thành một tên quỷ vương độc ác, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, rồi một người có nốt ruồi son nơi khóe mắt xuất hiện, quỷ vương Khương Ngộ thất bại thảm hại dưới tay hắn.
Y ngẩng đầu nhìn kẻ cao cao tại thượng kia, thấy đôi môi hắn khẽ nhúc nhích: "Nhà ngươi tội ác tày trời, thiên hạ khó dung, hôm nay ta được trời phái xuống trừng phạt ngươi để an ủi những vong linh đã khuất".
Quỷ vương Khương Ngộ cực kì ngông cuồng: "Cả đời này ta không sợ sống, không sợ chết, không sợ người đời đàm tiếu, không sợ đạo trời giáng phạt, ngươi có giỏi thì thể hiện bản lĩnh thật đi".
Kẻ có nốt ruồi son khẽ cười: "Người đâu".
Hắn dùng giọng trầm thấp quyến rũ mà thốt ra những câu từ đầy nguy hiểm: "Phát đề thi cho kẻ này".
Quỷ vương bị giam trong tháp Quỷ tối tăm không chút ánh sáng mặt trời, ngày nào cũng làm đề thi không ngủ không nghỉ, y đã làm được cả núi đề thi, một biển đề thi trải dài không thấy đích.
Quỷ vương Khương Ngộ dần phát điên, y nhảy lên bàn: "Ta không dám giết người nữa, ta không dám làm chuyện xấu nữa, thả ta ra, thả ta ra".
Khương Ngộ tỉnh lại, một bàn tay xoa đầu y: "Mơ thấy ác mộng à?".
Ân Vô Chấp không còn ở đây, là mẹ.
"Ôi".
Thường Cẩm Văn thở dài.
"Thành tích của con vốn đâu có tốt, cũng không định thi vào trường trọng điểm, sao phải khổ thế này".
Khương Ngộ không đáp, y chỉ muốn khóc mà không kìm được thôi.
"Dậy rồi à?".
Giọng cha y vọng vào từ ngoài cửa, thấy vợ đang lau nước mắt cho con thì giật mình: "Sao lại khóc thế?".
Lòng Khương Ngộ ấm ức mà không nói ra được.
Cha y an ủi: "Được rồi được rồi, dậy ăn chút đi con, kì thi đã kết thúc rồi".
Khương Ngộ ủ rũ đáp: "Con sẽ xuống sau".
Cha và mẹ mỗi người thơm y một cái, lại an ủi thêm đôi chút rồi mới ra khỏi phòng.
"Khổ thân A Ngộ, vợ chồng mình chưa ép nó mà nó đã thế này, thi cấp ba thôi mà cũng mệt mỏi quá, nếu đặt mục tiêu vào trường trọng điểm thì con sẽ ra sao đây".
"Ai không biết còn tưởng nó muốn thi vào trường trọng điểm ấy chứ".
Chỉ mới thi vào một trường cấp ba bình thường mà trông y như thể sắp thăng thiên tới nơi vậy.
Khương Ngộ vẫn bần thần đến tối mới ra khỏi phòng, nhờ Tề Hãn Miểu cõng y xuống ăn cơm.
Suốt những ngày nay y ăn ngủ trong phòng, vừa được thả xuống sô pha đã nằm oặt.
Y nhìn thoáng qua lịch treo tường rồi gọi: "Mẹ ơi".
"Ơi, sao thế?".
"Hôm nay có điểm".
"Chà".
Mẹ y vừa nướng bánh quy vừa nói.
"Con vẫn còn băn khoăn sao? Không cần hồi hộp đâu, mẹ với ba đều đã chuẩn bị tâm lí rồi, con có vào trường nghề thì ba mẹ cũng không ngạc nhiên, con cứ yên tâm, không mắng con đâu".
Có ai bật cười, lúc này Khương Ngộ mới phát hiện mẹ Ân đã đến: "Hai người tốt tính thật nhỉ".
"Không thì phải làm sao? Đánh cho một trận rồi nhét lại vào trong bụng à?".
Mẹ Khương rất hiền, vừa dứt lời đã nói tiếp: "Còn nói mình nữa, mấy hôm nay cũng có thấy cậu nhắc gì về chuyện của A Chấp đâu, chẳng phải cậu cũng tốt tính à".
"Mình quen rồi".
Mẹ Ân có vẻ rất thoải mái.
"Nó có thể hoàn thành tốt việc nó cần làm".
Cha mẹ hai nhà đều rất thản nhiên, hoàn toàn không hề lo nghĩ, có điều nhà họ Khương là thờ Phật lười còn nhà họ Ân là đã quen với sự giỏi giang của Ân Vô Chấp.
Theo lời cha Ân nói thì thế này: Dù không bắt nó đứng đầu tỉnh, chắc chắn nó cũng đứng đầu tỉnh.
Khương Ngộ cụp mi nhìn hoa quả trên bàn, có vẻ hơi thất vọng.
"Cháu ăn quả nhé".
Tề Hãn Miểu bóc một quả nho cho y.
"Nào".
Mùi bánh quy ngọt ngào nhanh chóng lan khắp phòng.
Đến khi mẻ thứ hai được nướng xong, ngoài cửa bỗng có tiếng động, Ân Vô Chấp chạy vọt vào như có chuyện gì bất ngờ lắm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt cậu đã điều chỉnh lại trạng thái, nói với Khương Ngộ: "Có kết quả rồi đấy, cậu thi thế nào?".
Khương Ngộ vừa nhai nho vừa đáp: "Chưa tra".
"Tôi tra cho".
Ân Vô Chấp bước tới.
Khương Ngộ chợt hồi hộp, gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp đặt điện thoại xuống: "Làm sao?".
"Điểm cậu cao không".
Ân Vô Chấp chớp mắt, nhếch môi: "Lát nữa tôi cho xem".
Mẹ Ân đã bước tới, đứng sau sô pha mà xoa đầu thằng con: "Có giống dự đoán của nhà mình không, chắc vào trường trung học số Một không vấn đề gì chứ?".
Ân Vô Chấp không đáp, chỉ nhập số báo danh của Khương Ngộ vào website.
Y cúi mặt không nhìn.
Những ngón tay không tự chủ được mà siết lại.
Thực ra y đã cố gắng hết sức.
Dù có quăng vào đâu y cũng sống được, nhưng y vẫn muốn tới nơi có Ân Vô Chấp, nơi có thể nhìn thấy Ân Vô Chấp.
Dường như Ân Vô Chấp phát hiện ra sự bất thường nên kéo tay Khương Ngộ, phát hiện lòng bàn tay y toàn mồ hôi.
Website tải thành công trong sự lo lắng của mọi người, mẹ Ân liếc một lượt như thăm dò rồi giật mình hô lên.
"Cẩm Văn, Cẩm Văn, mau lại đây".
"Sao thế?".
"Điểm của Khương Ngộ nhà cậu, điểm thế này...".
Ân Vô Chấp cũng đọc rõ mấy số kia, gương mặt bình tĩnh như vỡ vụn.
"Ôi trời ơi".
Mẹ Khương vừa nhìn đã nhũn chân, mẹ Ân đỡ bà đứng thẳng dậy, nghe bà hít sâu một hơi: "Mình có nhìn nhầm không?".
Mẹ Ân đáp: "Không đâu, điểm là vậy đấy".
"Hay giáo viên chấm thi lỡ ngủ gật?".
Mẹ Ân: "Cậu nói bậy bạ gì thế!! Mình đã bảo rồi, A Ngộ vốn thông minh mà, chỉ cần thằng bé chịu học thì muốn vào chung trường với A Chấp cũng không khó".
"Tốt quá rồi".
Mẹ Ân ôm đầu Ân Vô Chấp và Khương Ngộ vào lòng, vui vẻ nói: "Hai đứa có thể học chung".
Khương Ngộ cũng hoàn toàn yên tâm lại.
Y nhìn Ân Vô Chấp, cậu đang gỡ tay mẹ mình ra: "Con về chơi game đây".
"Chơi đi, chơi cho thỏa thích".
Mẹ Ân híp mắt cười.
"Lên cấp ba rồi thì không được thoải mái nữa đâu".
Ân Vô Chấp về nhà, quay lại mới phát hiện nhóc lười đang ngồi xổm trên xe cân bằng mà đi theo mình – trông vẫn lười hệt như thế, chỉ là lúc nhìn cậu, y có vẻ ngẩn ngơ.
Ân Vô Chấp hỏi: "Theo tôi làm gì?".
".".
"Nói tiếng người".
"Sao cậu tức".
"Tôi tức là tức thế nào".
".".
"Đã bảo nói tiếng người cơ mà".
"...".
Khương Ngộ muốn đứng dậy, nhưng mệt mỏi quá.
Y bèn ngồi phịch xuống ngay cạnh rồi lẩm bẩm: "Thế tôi về".
Y giẫm xe cân bằng quay lại.
Cha Khương vừa về đến nhà đã ôm chầm lấy Khương Ngộ, tiếng cười như khiến cả biệt thự chao đảo: "Con ngoan, khi trước con cố ý trái lời ba mẹ vì ngày hôm nay phải không? Con cố ý muốn tặng ba một bất ngờ à?! Phải không, phải không?".
Khương Ngộ bị ông ôm vào lòng như sợi mì nhũn, mềm oặt ra đến tận khi mẹ Khương tới cứu: "Thôi, con trai thi đậu trường trọng điểm thì phải thưởng chứ, tối nay mình đi ăn gì ngon ngon".
"Để anh gọi Ân Chính, bảo bác ấy đưa cả A Chấp đi cùng".
Cha Khương cực kì thoải mái.
"Thì ra đây là cảm giác nở mày nở mặt nhờ con trai, không ngờ lại có lúc anh được trải qua cảm giác này, quá là kì diệu".
Các phụ huynh hỏi ý Khương Ngộ, nhưng y không biết gì nên đẩy sang cho Ân Vô Chấp.
Cậu nghĩ mãi rồi cuối cùng chọn một nhà hàng tư nhân: "Nghe bảo thức ăn ở chỗ này rất ngon, nhưng hơi đắt".
"Đắt cũng được".
Cha Khương vung tay, mỗi tay xoa đầu một đứa: "Hôm nay đừng có giành với tôi, tôi mời, xuất phát!".
Trên xe Ân Vô Chấp chỉ cúi đầu chơi game, airpod đúng là rất xịn, âm thanh không hề lọt ra ngoài.
Khương Ngộ tựa đầu vào cửa sổ xe mà nhìn cậu, lòng hơi thắc mắc.
Sao cứ có cảm giác Ân Vô Chấp đang không vui nhỉ.
Cha Khương đặt phòng riêng, cố rót nửa ly rượu cho Khương Ngộ dù vợ đã ngăn cản: "Đây là rượu vang mà, số ghi trên thân chai này có 0.5 thôi, chuyên để cho lũ choai choai như chúng nó đấy.
Không sao không sao, chẳng khác gì nước trái cây ấy mà, đàn ông con trai sao có thể không biết uống rượu được".
Cha Ân cũng nghĩ vậy.
Ân Vô Chấp cầm ly, ngửa đầu uống ực một hơi.
Khương Ngộ: ".".
"Sao nào?".
Cha Khương hỏi.
"Không khó uống phải không? Mùi rượu cũng chẳng quá nồng".
Ân Vô Chấp gật đầu rồi rót thêm ly nữa, nói với Khương Ngộ: "Mời cậu, mừng thi tốt, chúc rượu".
Cậu