Khương Ngộ bị cái tên chỉ ra đời sớm hơn mấy phút ôm vào lòng.
Nói thì hay lắm, anh ôm một cái.
Y không ngờ đám này chơi game cùng nhau mà cũng đấu đá như hậu cung tranh giành thuở xưa được.
Ân Vô Chấp xoa đầu y: "Cậu cũng đừng khó xử quá, sau này cứ tránh xa chúng nó ra là được, học kì sau tôi sẽ lo cho cậu hết".
"Không được".
"Tại sao lại không?".
"Bài tập nghỉ đông".
"À đúng rồi, bài tập nghỉ đông của cậu vẫn còn nằm trong tay chúng nó nhỉ".
Ân Vô Chấp nghĩ ngợi.
"Hay thế này, cậu bảo chúng nó là cha mẹ cậu không thấy bài tập nghỉ đông đâu, cậu sợ bị đánh đòn nên phải mang về trước".
Khương Ngộ nhìn hắn: "Được".
Dù sao Ân Vô Chấp cũng còn nhỏ nên nóng tính: "Nhắn luôn đi, giờ đang nghỉ đông, chắc chúng nó chưa ngủ đâu".
"Không cần gấp quá".
"Sao cậu chẳng biết lo gì cả".
Ân Vô Chấp nói.
"Cậu thoát càng sớm thì tôi càng an tâm, cứ chơi cùng cái đám bằng mặt không bằng lòng kia thì sao mà được".
Khương Ngộ nghĩ cậu nói cũng có lí: "Tôi về nhà đã".
Ân Vô Chấp bảo: "Về làm gì, nhắn ở đây cũng được, đưa điện thoại cậu cho tôi đi".
Cậu mở điện thoại, nín thở nhìn nó.
Nếu là Khương Ngộ thì y sẽ nói gì để đòi bài tập?
Đầu tiên, với tính cách của Khương Ngộ, có lẽ sẽ không chủ động nêu thêm lí do gì – trừ phi phía kia hỏi.
Thế thì cậu cứ nói thẳng vậy: [Trả tôi bài tập nghỉ đông].
Không, lại, này mới đúng: [Trả tôi bài tập].
Ân Vô Chấp chuẩn bị sẵn sàng rồi ấn vào nhóm WeChat của mấy đứa kia, nét mặt chợt cứng đờ.
Đoạn ghi âm Khương Ngộ đã được nghe lúc trước đang im lặng nằm đó.
Trong mắt Khương Ngộ, cậu cũng là kẻ bằng mặt không bằng lòng.
Ân Vô Chấp quay lại nhìn Khương Ngộ, y đang nằm trên giường, mặt không chút biểu cảm.
Bình thường cậu có thể đọc được cảm xúc của Khương Ngộ, nhưng hôm nay vì trong lòng không kiên định nên cứ mãi đắn đo.
"Khương Ngộ".
Ân Vô Chấp nói.
"Cậu nghe tôi giải thích đã".
"À".
"...!Thì, tôi nói thế, chỉ để thử chúng nó thôi.
Tôi không nghĩ cậu tạ đâu".
"Không nghĩ thế hay không chê".
"Chưa từng mà".
Ân Vô Chấp ngồi khoanh chân rồi nằm xuống, hai tay đệm dưới cằm, chân thành nói: "Tôi thực sự không nghĩ như thế, cậu chơi được game là giỏi lắm rồi".
"Tức là cậu không hi vọng quá nhiều vào tôi".
"Làm gì có".
"Tại sao cậu không thích tôi kết bạn với họ".
"Tôi không...".
"Họ thực sự tệ như lời cậu nói sao".
Ân Vô Chấp mím môi.
Thực ra mấy người kia cũng không tệ đến thế, lúc chơi game rất tích cực, không AFK mà cũng không buff bẩn, biết chủ động hỗ trợ, có chuyện gì thì phát tín hiệu rất đúng lúc.
Nếu chỉ một mình chơi với họ thì Ân Vô Chấp thấy rất vui, chỉ khi liên quan tới Khương Ngộ thì mọi chuyện mới trở nên bất thường.
Khương Ngộ trở mình, nằm xuống: "Ngủ".
Ân Vô Chấp không thể không dịch sang một chút.
Khương Ngộ lại nói: "Chăn".
Ân Vô Chấp đắp chăn cho y.
"Đèn".
Ân Vô Chấp tắt đèn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, hai đứa cùng lớn thêm một tuổi, chớp mắt đã đến đầu tháng Ba rồi.
Học kì mới bắt đầu, cha Khương tới nói chuyện với Khương Ngộ.
"Nghe nhà họ Ân bảo Ân Vô Chấp sắp thi trường trọng điểm của tỉnh mình, A Ngộ, con phải làm sao đây".
Nhất định Khương Ngộ không có ý định thi vào trường trọng điểm, y không thích học, không thích làm bài tập, lại càng không thích thi cử.
Lí tưởng đời y chính là nằm ườn ra mà trở thành xã hội cho mọi người góp sức.
Y đáp: "Con sao cũng được".
"Không phải ba muốn ép uổng con.
Con có cuộc đời của riêng con, ba cũng tin con nhất định có thể sống bình an và suôn sẻ".
Cha Khương nói.
"Nhưng dù sao cấp ba cũng rất quan trọng, nhất định A Chấp không thể vì con mà buông bỏ cơ hội thi vào trường tốt được, nếu con cứ thế này thì không học chung với A Chấp được nữa đâu".
Khương Ngộ đáp: "Vâng".
Cha y hơi dừng một chút rồi tiếp tục: "Thực ra con cố gắng từ bây giờ cũng được mà".
Khương Ngộ đáp: "Con không làm được".
"Đương nhiên là con làm được".
Cha Khương nói.
"Trí nhớ của con rất tốt, mới đọc sách một lần đã nhớ hết rồi, không phải con không có khả năng mà chỉ là hơi lười một chút, ba tin con làm được mà".
Khương Ngộ đáp: "Khó lắm".
"A Ngộ, sao con có thể thấy khó là lùi bước? Lẽ nào con định thế này cả đời? Nếu cha mẹ không còn nữa thì con phải sống sao đây?".
".".
Thì y chết cũng được.
Cha Khương cũng bó tay với ông tướng con nhà mình, mấy năm nay lòng chịu đựng của ông đã được mài giũa đến tận cùng.
"Vậy ba hỏi con, nếu có lúc cha mẹ già cả, cha mẹ cần con chăm sóc mà con lại chẳng thể đảm đương chuyện gì thì con phải làm sao?".
Khương Ngộ bình tĩnh đáp: "Cái này đâu liên quan gì tới thi cấp ba".
Cha Khương: ".".
Nó biết hết rồi.
Ông ho nhẹ một tiếng: "Thế con thực sự không muốn chơi với A Chấp nữa à? Bắt nó cùng con vào một trường không tốt thì hơi quá đáng đấy".
Khương Ngộ vẫn rất bình tĩnh: "Con sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của cậu ấy".
"Nhưng A Chấp với con là bạn thân, con cứ thế này thì chắc thằng bé cũng lo cho con y như ba bây giờ, chẳng khác nào con đang can thiệp vào sự lựa chọn của nó cả".
Khương Ngộ: "Tức là con lười như bây giờ là đã vừa đủ rồi, con tốt đến độ cậu ấy muốn từ bỏ cả lí tưởng của cậu ấy, nếu con cố gắng hơn để trở nên tốt hơn nữa thì cậu ấy lại tự ti mất".
Cha Khương: ".".
Thất sách.
Ông im lặng ra ngoài.
Bên ngoài, cả mẹ Khương, cha Ân và Ân Vô Chấp đều đang ngồi trên sô pha.
Cha Ân tỏ vẻ nghiêm túc: "Để tôi vào nói chuyện với nó".
Ân Vô Chấp hỏi: "Ba định nói gì?".
"Ba sẽ trách móc nó, bảo nó cứ níu chân A Chấp nhà mình thế là không được, bạn thân thì phải nỗ lực cùng tiến chứ!".
Cha Ân vừa nói xong đã cảm thấy những lời này có thể liệt vào sách sử.
Ân Vô Chấp thử đặt mình vào Khương Ngộ: "Sai đề rồi.
Chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ mọi người không nên can thiệp vào chuyện của nhau, tại sao tốt trong suy nghĩ của chúng ta lại là tốt thật, cậu ấy có quyền chọn cái tốt trong suy nghĩ của cậu ấy".
Mẹ Khương tỏ vẻ bất lực: "A Ngộ kiên định lắm, thế nào cũng nói lại được, em chịu không thuyết phục nổi con".
Cha Khương: "Thôi bỏ đi, nó thích làm gì thì làm, giờ nó đồng ý đi học lấy cái