Tuy có cải trang, nhưng hoa văn và chất vải của quần áo họ mặc cũng không phải loại mà người thường dễ dàng có được.
Bà chủ tinh mắt, vừa thấy họ bước vào đã lập tức tự ra tiếp đón: "Hai công tử muốn mua gì?".
Khương Ngộ nhìn Ân Vô Chấp.
Hắn cứ liên tục nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm của Thu Vô Trần, chắc chắn đã thích món nào đó rồi.
Nhưng hắn lại hỏi: "Có chu sa không?".
Dường như đây cũng là lần đầu tiên bà chủ thấy có người vào tiệm son phấn hỏi mua chu sa, bà ta khó hiểu: "Cái này chắc ở tiệm thuốc chứ".
Khương Ngộ cũng thấy khó hiểu, y nói: "Lấy những loại son phấn tốt nhất ra đây".
"Được rồi, mời hai công tử vào trong ngồi trước đã, tôi đi lấy ngay đây ạ".
Khương Ngộ được đẩy vào một góc chếch bên trong, bà chủ rót trà cho họ rồi lại thăm dò: "Xin hỏi phu nhân nhà công tử đã bao nhiêu cái xuân rồi?".
Y đáp: "Mới vừa đôi mươi".
Bà chủ lại hỏi: "Vậy ngày thường phu nhân thích dùng đồ trang điểm loại nào, đậm hay nhạt?".
Khương Ngộ: "Nhạt".
Ân Vô Chấp: "...".
"Nhất định phu nhân là một người đẹp nhỏ nhắn dịu dàng".
Bà chủ cười cười.
"Công tử đợi nhé, tôi sẽ lấy cho ngài xem".
Bà ta đi rồi, Khương Ngộ quay sang nói với Ân Vô Chấp: "Cứ chọn thoải mái, trẫm trả tiền".
Ân Vô Chấp lườm y: "Ta đâu phải nữ giới, mua mấy thứ kia làm gì".
Khương Ngộ nhìn hắn.
Ân Vô Chấp: ".".
Hắn đỏ mặt.
Khương Ngộ nói: "Nam giới cũng trang điểm được mà, không cần ngại đâu".
Ngại cái đầu ngươi.
Ân Vô Chấp tức giận quay mặt đi.
Bà chủ nhanh chóng mang ra những chiếc hộp được chạm trổ đẹp đẽ: "Đây là các món tốt nhất trong cửa hàng.
Công tử nhìn hộp son này đi, chúng tôi phải chọn mời thợ giỏi trong mùa hoa đào nở để làm ra đấy, chỉ có một hộp duy nhất thôi.
Ở mép hộp là những cánh hoa màu hồng nhạt, trên này còn khắc nổi hình chim én bay về tổ, ngụ ý rất tốt, chắc chắn vô cùng hợp với phu nhân".
Khương Ngộ thấy rất được.
Bà chủ mở hộp ra: "Ngài nhìn chất son bên trong này, thợ mài rất nhẵn rồi lọc qua nhiều lần, không hề nứt hay vỡ chút nào, lại có mùi trái cây, nếu phu nhân mà bôi lên môi...".
Bà ta cười hai tiếng.
Khương Ngộ giơ tay cầm lấy rồi khẽ ngửi, đúng là có mùi thơm hoa quả rất nhạt và hơi ngọt.
Bà chủ ghé vào tai y nói nhỏ: "Ăn cũng không sao đâu".
Ân – tai rất thính – Vô Chấp: "...".
Hắn cụp mi, mím môi, vành tai đã đỏ ửng.
"Ân Vô Chấp".
Khương Ngộ gọi.
"Ngươi dùng thử xem".
Bà chủ sững người, mãi mới hiểu thì ra "người đẹp nhỏ nhắn" đang đứng ngay bên cạnh, chưa kịp tiếp lời đã phải đón nhận ánh nhìn sắc như dao.
Mẹ ơi, người đẹp nhỏ nhắn gì cơ chứ, rõ ràng là Diêm Vương mà.
"Công, công tử hãy thong thả ạ, có gì cứ gọi tôi sau ạ".
Dứt lời, bà ta vội vàng chạy mất.
Khương Ngộ lại gọi: "Ân Vô Chấp".
Ân Vô Chấp nghiêm mặt: "Thử cái gì mà thử, ta không dùng đâu".
Khương Ngộ gọi: "Lại đây".
Ân Vô Chấp chỉ đành bước tới chỗ y, vóc người hắn quá cao, khi tiến sát lại thì Khương Ngộ phải ngẩng đầu lên thật cao mới thấy được.
Cũng may hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống, có lẽ vì nội thương chưa khỏi hẳn nên dạo này sắc mặt Ân Vô Chấp chẳng mấy hồng hào, đôi môi cũng tái nhợt.
Khương Ngộ giơ cái hộp kia lên: "Thử đi".
"Đã bảo ta không dùng đâu".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp nhìn mặt y: "Khi không lại tỏ ra ân cần, chắc chắn có ý đồ xấu xa".
Khương Ngộ: "?".
"Chẳng phải người lúc nào cũng thế hay sao, đầu tiên đưa ta một quả táo để ta vui, sau đó giáng cho ta một đòn đau điếng".
Hắn nhớ lại chuyện lúc trước, giận dỗi nói.
"Thấy ta khóc vì người rồi lại cười vì người hệt như một tên ngốc, người có cảm giác mình rất thành công chứ gì?".
"...".
Khương Ngộ nghĩ kĩ lại, nếu đứng trên góc nhìn của Ân Vô Chấp thì hình như cũng đúng.
Y hỏi: "Thế còn mua không?".
Đây là lần đầu tiên Khương Ngộ mua đồ cho hắn.
Đôi mắt Ân Vô Chấp đỏ ửng: "Người còn chẳng thèm giải thích nữa".
Làm cũng đã làm rồi, còn gì mà giải thích.
"Nghĩa là người mua đồ cho ta chỉ để bỏ rơi ta thêm lần nữa phải không".
Ân Vô Chấp hỏi.
"Cái này gọi là gì cơ chứ, bồi thường trước à?".
"Không phải".
Khương Ngộ nói.
"Nếu trẫm muốn bỏ rơi ngươi thì còn lâu mới bồi thường cho ngươi".
Bắt nạt Ân Vô Chấp thì Khương Ngộ có được lợi gì đâu.
"Trẫm chỉ muốn mua thôi, ngươi bảo trẫm muốn bỏ rơi ngươi, đó là tại trẫm không quen với cơ thể này, trẫm chưa từng nghĩ tới chuyện đối xử tốt với ngươi rồi lại làm tổn thương ngươi".
Dứt lời, Khương Ngộ bổ sung thêm: "Chỉ có một lần ở con sông đào kia là cố ý, trẫm đã giải thích rõ ràng với ngươi rồi".
Ân Vô Chấp buồn bực: "Nghĩa là bây giờ, ta có thể hiểu là, người muốn ta vui".
"Ừm".
Biểu cảm trên gương mặt hắn dịu lại, Ân Vô Chấp cầm bàn tay y: "Người muốn ta vui nên mới mua đồ cho ta, vì người quan tâm tới ta".
Có lẽ vậy.
Khương Ngộ đáp: "Ừm".
Ân Vô Chấp vẫn chưa chắc chắn: "Thật sao?".
"Ừm".
"Vậy là ta thích vui bao nhiêu thì có thể vui chừng ấy, không cần nghĩ ngợi linh tinh".
"Ừm".
"Nên ta cũng không cần lo đêm nay người sẽ lại tự sát".
Khương Ngộ rất kiên nhẫn: "Ừm".
"Sau này cũng sẽ không".
"...".
Khương Ngộ không thể nói chắc được: "Trẫm cũng có điều muốn theo đuổi".
"Vậy thì người đồng ý với ta đi, người sẽ không để chuyện gì xảy ra trước khi hồi cung, đã lâu lắm rồi ta không được ngon giấc, ta...".
Ân Vô Chấp hơi nghẹn lại.
Bảo sao gần đây sắc mặt hắn không được tốt, nội thương cũng mãi không khỏi.
Khương Ngộ – con người coi giấc ngủ là hàng đầu – thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ ấy, y đáp: "Trẫm đồng ý".
"Thật nhé?".
"Ừm".
Ân Vô Chấp hoàn toàn yên tâm, khóe miệng lập tức cong cong, Khương Ngộ hỏi: "Thế còn mua cái này không".
Hắn rất muốn đáp là không, nhưng thực sự chẳng nỡ, bèn đáp: "Mua".
"Thử đi".
Ân Vô Chấp cũng rất muốn đáp là không thử, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Người giúp ta nhé".
Khương Ngộ: "Cầm tay trẫm".
Ân Vô Chấp nghe lời.
Đầu ngón tay trắng nõn chấm vào hộp son, vệt hồng óng ánh, hắn cầm ngón tay ấy đặt vào môi mình, mở miệng ngậm lấy, cắn nhẹ.
Khương Ngộ: "...!Bôi cho tử tế đi".
Ân Vô Chấp dùng môi mân mê đầu ngón tay ấy, hàng mi đen dày khẽ chớp, hắn nhẹ giọng: "Ta không nhìn thấy, không biết đã đều chưa".
Chỉ mím mím thì dĩ nhiên không đều rồi.
Màu son phơn phớt trên đôi môi tái nhợt, Khương Ngộ giật giật ngón tay để nhìn sắc hồng ấy dần trải khắp, vẫn rất nhạt – nhưng đúng như lời bà chủ nói, độ bóng rất đẹp và bám rất nhanh.
Y nói: "Bôi thêm chút nữa đi".
Ân Vô Chấp lại lấy ngón tay y quẹt chút son nữa, màu sắc dễ thương, đôi môi hắn cũng trở nên đầy đặn.
Khí chất sắc bén của chàng thanh niên bị trung hòa, nét thiếu niên lại hiện ra.
Hắn để mặc cho ngón tay y miết qua miết lại, tới khi Khương Ngộ tự dừng mới hỏi: "Được chưa?".
"Ừm".
Khương Ngộ rụt tay lại.
Cùng lúc ấy Ân Vô Chấp bỗng chồm lên, đôi môi hồng kề sát môi y.
Khương Ngộ bị đánh úp, đồng tử thoáng co lại, y nín thở.
"Bệ hạ".
Đôi môi kia khép mở ngay trước mắt, hàng mi Khương Ngộ run run, vô thức đáp: "Ừm".
"Loại son này quả thực có mùi trái cây, hình như là đào".
Khương Ngộ chưa ăn đào bao giờ.
Y chỉ ngửi thấy mùi ngọt hòa với hơi thở của Ân Vô Chấp, nó khiến y choáng váng.
"Bệ hạ".
Ân Vô Chấp nhìn y.
"Người muốn