Khương Ngộ không muốn nhìn thấy Ân Vô Chấp nhưng lại lười trở mình thêm lần nữa, bèn nhắm hai mắt lại.
Một bàn tay xoa đầu y.
Không biết bao giờ tay Ân Vô Chấp mới khỏi, mới được tháo băng gạc.
Mỗi lần Ân Vô Chấp dùng cái tay quấn băng kia chạm vào Khương Ngộ là một lần y nhớ tới chuyện bị hắn trả thù ở suối nước nóng ngày trước, rõ ràng cơ thể đã thành ra thế kia, thở thôi cũng nặng nhọc, nhưng vẫn còn sức để giày vò y.
Ban đầu y nghĩ Ân Vô Chấp đang trả thù mình, nhưng rồi lại dần phát hiện dường như không chỉ đơn thuần là trả đũa.
"Bệ hạ".
Giọng hắn vang lên bên tai.
"Thần đã làm gì khiến người tức giận đây?".
Khương Ngộ không đáp.
"Thần xin lỗi bệ hạ nhé?".
Có xin lỗi hay không là chuyện của Ân Vô Chấp, có chấp nhận hay không mới là chuyện của Khương Ngộ.
Y mở một mắt, Ân Vô Chấp tỏ vẻ nghiêm túc cực kì: "Thần sai rồi, thần không nên khiến bệ hạ tức giận, xin bệ hạ rộng lòng đừng chấp kẻ tiểu nhân.
Được không?".
Khương Ngộ quyết định không chấp nhận.
Y lại nhắm hai mắt.
"Bệ hạ, bệ hạ?".
Ân Vô Chấp lay lay bờ vai y.
"Bệ hạ, tha thứ cho thần đi mà, hay ít nhất người cũng phải nói xem thần đã sai ở đâu chứ? Sau này thần sẽ thay đổi, à không, lỡ sau này thần lại không cẩn thận khiến bệ hạ tức giận thì phải làm sao đây?".
Hắn nói cũng có lí.
Khương Ngộ chẳng muốn lúc há miệng chuẩn bị ăn đào thì lại cắn trúng vào không khí thêm lần nữa đâu.
Y đáp đơn giản: "Trong mơ, Ân Vô Chấp không cho trẫm ăn đào".
Tề Hãn Miểu bỗng phấn chấn hẳn lên: "Bệ hạ muốn ăn đào ạ?".
"Ừm".
"Bệ hạ muốn ăn đào!".
Tề Hãn Miểu nói.
"Khí hậu phía Nam nóng nực hơn nên chắc đã có vài cây kết quả, nô tài sẽ đi khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, sai người mang đào về đây càng sớm càng tốt!".
Lão vui tới nỗi cuống cuồng, bảo đi là đi ngay, Ân Vô Chấp bước tới cản lại: "Công công, công công sốt ruột làm gì, chẳng phải đào ở chỗ chúng ta cũng sắp kết quả rồi sao?".
"Hoa đào chỉ mới vừa nở rộ, muốn kết quả thì phải đợi đến lúc hoa tàn, ít nhất là bảy tám tuần trăng nữa ấy chứ".
"Cũng có bao lâu đâu".
"Lâu mà".
Tề Hãn Miểu vội vội vàng vàng: "Nô tài phải nhanh chóng kiếm cho bệ hạ thôi, lỡ đâu người lại hết hứng muốn ăn thì sao đây".
"Công công, công...".
Tề Hãn Miểu không quan tâm tới sự ngăn cản của Ân Vô Chấp nữa, lão ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đụng phải Tả Võ Hầu đứng gác ngoài viện: "Công công có chuyện gì quan trọng thế?".
"Nô tài phải tìm đào cho bệ hạ".
Định Nam Vương: "Đào?".
"Thưa vâng".
Nụ cười trải khắp khóe mắt đuôi mày lão.
"Đây là lần đầu tiên nô tài thấy bệ hạ muốn ăn một món gì đó đấy".
Tả Võ Hầu vỗ đùi: "Tốt quá rồi! Vừa hay đào ở quê ta chắc cũng đã kết quả, để Tả Hạo Thanh lo liệu đi, ta sẽ bảo nó giục ngựa đi nhanh về nhanh".
Tề Hãn Miểu đang lo chẳng biết tìm đào ở đâu, bèn đáp: "Cũng được cũng được, nô tài sẽ đi báo với Thái hoàng thái hậu cho người vui".
"Tả Hạo Thanh rất giỏi cưỡi ngựa! Để nó đi nhé, nhanh thôi".
Tề Hãn Miểu vừa chạy đi vừa đáp: "Được rồi!".
Ân Vô Chấp thấy mình thực sự không ngăn nổi thì quay về chỗ Khương Ngộ, nói với y: "Bệ hạ chưa từng ăn đào nên chắc không biết, thực ra giống đào ngon nhất là ở chùa Thịnh Quốc này".
"Trẫm muốn ăn bây giờ".
Chẳng biết Ân Vô Chấp nghĩ tới điều gì, hắn hỏi: "Ngay bây giờ sao?".
"Ừm".
Y tò mò chết mất, rốt cuộc đào có vị gì, mùi có giống với mùi y ngửi được từ chỗ Ân Vô Chấp trong mơ hay không, lúc ăn thì sao, cảm giác nước đào ngập đầy miệng lưỡi là thế nào?
Ân Vô Chấp nói: "Người đợi chút".
Hắn đi khuất khỏi tầm mắt Khương Ngộ, đứng trước tấm gương đồng, cụp mắt lấy hộp son kia ra.
Ân Vô Chấp lo bị cha phát hiện nên đã giấu cái hộp này đi, tới khi đứng trước gương, xung quanh sáng rực, hắn mới phát hiện màu son khá quen mắt.
Dĩ nhiên Ân Vô Chấp chưa từng nhìn lớp son kia khi được thoa lên môi mình, nhưng tại suối nước nóng trong hang sâu, hắn đã thấy trên cơ thể ngọc giao là hai chấm đỏ với màu sắc rất giống.
Hầu kết Ân Vô Chấp chuyển động.
Hắn nhanh chóng quay lại chỗ Khương Ngộ, giơ tay bế y từ trong võng lên.
Y nhìn đôi môi hắn.
Ân Vô Chấp có ngoại hình rất đẹp, nếu dùng từ ngữ của mấy ngàn năm sau mô tả thì sẽ là da trắng mặt xinh, màu son này chẳng những không có vẻ đường đột mà còn rất hợp với hắn.
"Hộp son này hẳn được làm bằng nước ép đào hái từ chùa Thịnh Quốc".
Hắn đỡ vai Khương Ngộ, bàn tay trượt từ vai xuống eo, cúi sát lại.
"Bệ hạ nếm thử xem".
Khương Ngộ ngửi thấy mùi đào quen thuộc, y không nhúc nhích, Ân Vô Chấp đành chủ động áp môi mình vào môi y.
Khương Ngộ chẳng biết thế này có được tính là ăn đào chùa Thịnh Quốc hay không, cằm y bị nâng lên, mỗi lần nhớ tới quả đào chưa gặm được trong mơ là nước miếng lại chảy.
Chúng chảy ra, Ân Vô Chấp nhanh chóng nuốt vào.
Khương Ngộ dần không thở nổi.
"Ân Thú".
Giọng Định Nam Vương chợt truyền tới: "Mày đừng có mà ở lì mãi trong phòng...".
"Biết rồi!".
Đúng lúc Định Nam Vương tới trước cửa sổ, ngó vào bên trong.
Ân Vô Chấp đang đứng quay lưng lại, chắn ngay trước võng, dường như thiên tử đang nằm ngủ.
Ông nói: "Mày đừng ỷ được bệ hạ cưng chiều mà ngày nào cũng lì cái mặt ở đây, ban nãy Thái hoàng thái hậu vừa mới lệnh cho Tả Hạo Thanh giục ngựa suốt đêm để về quê chọn đào ngon mang đến, giờ mày phải đi gác cổng chùa đấy".
"Con biết rồi".
"Mày còn đứng đó làm gì?".
Ân Vô Chấp nhìn thiên tử với khuôn mặt không cảm xúc trong võng, bóp bóp cánh tay y: "Con đang xoa bóp cho bệ hạ".
"...!Thứ không có tiền đồ".
Định Nam Vương vừa lầm bầm vừa nói: "Mặc khôi giáp vào rồi đi canh cổng mau".
"Dạ".
Cái đầu của Định Nam Vương biến mất khỏi cửa sổ.
Ân Vô Chấp chầm chậm ngồi xổm xuống trước võng, giơ tay vuốt khóe môi Khương Ngộ.
Quanh miệng y là một vòng tròn màu hồng nhạt do bị hắn hôn, gương mặt tinh xảo như ngọc tạc có vẻ dễ dãi như thể mặc cho người ta muốn làm gì thì làm, trông lại cũng khá đáng thương.
Ân Vô Chấp không nhịn được cười, lại hôn một cái lên khóe miệng y: "Bệ hạ, ta phải đi gác đây".
Khương Ngộ: ".".
Ân Vô Chấp đứng lên, lại tự nhủ: "Hay đợi bệ hạ dùng bữa xong rồi hẵng đi".
Bữa tối hôm nay có tào phớ ngọt.
Ân Vô Chấp thì thích ăn loại mặn rồi cho thêm rau thơm và đậu phộng vân vân, Khương Ngộ thì ưa kiểu đơn giản, cứ dễ nuốt là được.
Hắn cố tình không lau cái vòng màu hồng nhạt quanh mép cho y, vừa đút y ăn vừa thấy sao mình cứ như đang chăm em bé, không kìm lòng nổi, lại hôn chụt một cái lên má Khương Ngộ.
Son môi đã phai sạch từ nãy, nụ hôn này chẳng để lại dấu vết gì.
Khương Ngộ vẫn cứ giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm, Ân Vô Chấp bèn hỏi y: "Bệ hạ thấy món đào ban nãy thế nào?".
Khương Ngộ chẳng biết mình có được coi là đã ăn hay không.
Chắc là có nhỉ.
Dù sao trong lúc Ân Vô Chấp ngậm môi trên hoặc môi dưới của y, môi trên hoặc môi dưới của hắn cũng nằm giữa đôi môi y mà.
"Ân Thú".
Định Nam Vương lại tới thúc giục.
"Nhanh ra cổng chùa coi, Tả Hạo Thanh muốn gặp mày kìa".
"Vâng".
Ân Vô Chấp đáp: "Để con đút bệ hạ ăn xong đã".
Định Nam Vương định nổi nóng, nhưng nhớ tới thân thế rõ là đáng thương của thiên tử thì lại cảm thông sâu sắc.
Ông bèn hỏi: "Bệ hạ có cần lão thần đút người ăn không?".
Khương Ngộ chưa kịp trả lời, Ân Vô Chấp đã chen miệng: "Không được!".
Hắn sợ Định Nam Vương đi vào nên nhanh chóng lấy khăn lau bộ ria mép hồng hồng kia đi, nào ngờ Định Nam