Tác giả : Đông Cực Tây NạiEdit: Phong VũBeta : IrisQuyết định mở quán lẩu, cả nhà cùng bắt tay hành động. Đầu tiên là ba mẹ đến chỗ làm xin nghỉ, rồi đi ngoài đường cả ngày tìm mặt tiền cửa hàng thích hợp. Ngọc An thì viết lại hết tất cả các nguyên liệu cần có để nấu lẩu, chỉ chừa lại phần gia vị gia truyền bởi cô chỉ muốn đưa nó cho một mình mẹ cô thôi. Ngọc Thụ thấy ba mẹ và chị gái bận bịu luôn tay thì cũng nhảy vào giúp, nhưng hiệu quả thì không được bao nhiêu!Thứ bảy, cả nhà đều dậy sớm, bởi vì ba Doãn đã chọn được vài mặt tiền cửa hàng nên mọi người cùng ra đó xem sao. Đi khắp một lượt những cửa hàng ba Doãn chọn, Ngọc An vẫn không thấy hài lòng, không phải là chỗ đó quá nhỏ mà là lượng người qua lại chỗ đó không nhiều.Không chọn được cửa hàng nào, cả nhà lại bắt đầu đi tìm những chỗ khác trên phố, loay hoay đến tận trưa ai cũng thấm mệt mà vẫn không tìm được chỗ lý tưởng để mở quán theo ý của Ngọc An. Không gắng tiếp được nữa, cả nhà dừng chân nghỉ tạm trong một quán cơm nhỏ, gọi chút đồ ăn rồi ai nấy đều im lặng. Bỗng dưng Ngọc An nghe thấy bàn bên cạnh đang bàn luận cái gì đó, liền không tập trung mà nghe ngóng vài câu.“Anh Vương, chúc mừng anh, giờ có nhà trên thành phồ rồi chắc mọi người cũng sắp dọn lên đó ở đúng không, nhất nhà anh rồi đấy.” Một người giọng hơi khàn khàn nói.“Làm gì có, chẳng qua là sinh được đứa con tốt thôi!” Người được gọi là anh Vương tuy nói năng khiêm tốn nhưng mặt mày cứ tươi rói, mắt đều híp thành một đường.“Anh Vương, khi nào anh đi để thằng em còn ra tiễn nữa chứ.”“Đồ đạc cũng thu xếp gần hết rồi, chắc hai ngày nữa sẽ đi. Có điều vẫn chưa giải quyết xong cái cửa hàng, dù sao cũng không thể bỏ không chỗ đó được!” Anh Vương kia nói tới đây thì nghe ra cũng có chút sốt ruột.“Anh nói cái chỗ trên đường Trung Tín ấy hả, chẳng phải hồi trước chỗ đó dùng để mở thẩm mỹ viện à?”“Thì đúng rồi, nhưng vì sang tay hơi gấp nên mấy ngày cũng chẳng có ai liên hệ. Anh thì chỉ cần chuyển đi được, còn giá thấp chút cũng không sao.”…www.sakuraky.wordpress.com…Ngọc An nghe bọn họ nói chuyện mà mắt sáng rỡ, thẩm mỹ viện đường Trung Tín, đoạn đường đó nhà Ngọc An vẫn chưa đi qua. Nhưng theo cô nhớ thì sau này khu nội thành cũ bị giải tỏa xây dựng một khu vưc mới, chỗ đó bỗng dưng biến thành trung tâm, giá nhà vì thế cũng tăng vọt. Mà không cần nói sau này, vị trí đó hiện tại vẫn rất tốt, gần trường học, lân cận lại có một trung tâm đào tạo lớn, lưu lượng người qua lại khu đó cũng không tệ lắm.Ngọc An vội vàng nói với ba Doãn, ba Doãn nghe cũng thấy chỗ đó rất được, lại nghe nói giá đất chỗ đó cũng không cao lắm, mà cũng không xa trung tâm thị trấn, đúng là chỗ tốt để mở quán ăn.“Xin lỗi, cho cháu làm phiền một chút, chú ơi, chú nói chú đang muốn chuyển nhượng cửa hàng phải không ạ?” Ngọc An cất giọng non nớt ngắt lời kể lể của anh Vương kia.Anh Vương kia ngừng nói, nhìn cô bé hơn mười tuổi vẻ mặt tò mò đứng bên cạnh bàn.“Ừ, bé con, nhà cháu muốn xem cửa hàng sao?”“Dạ, chú ơi, nhà cháu đang ở tìm cửa hàng, đằng kia là ba cháu đó.” Ngọc An sợ người ta không tin, còn chỉ chỉ vào người nhà mình.“Chú, cửa hàng của chú ở chỗ nào trên đường Trung Tín, nó lớn chừng nào vậy ạ?”Anh Vương kia thấy cả nhà cô đều ở đó, trong lòng cũng có chút tin tưởng. Lúc này, người nhà cô cũng đứng dậy đi qua. Anh Vương kia vội vàng mời hai người ngồi, sau đó nói về mặt tiền cửa hàng nhà mình.“Mặt tiền cửa hàng của tôi là số 15 đường Trung Tín, trước kia mở thẩm mỹ viện, tổng cộng có hai tầng, diện tích hơn 550 m2. Đoạn đường đó làm ăn tốt lắm, tiệm hai tầng nên vừa có thể ở vừa có thể kinh doanh.”Ba Doãn nghe cũng thấy khá được, mấy người trao đổi thêm một chút ý kiến rồi đều thấy ổn. Anh Vương kia thấy có hi vọng bèn vội vàng nói: “Hay là anh theo tôi đến đó xem trực tiếp đi, nói không chừng anh sẽ thật sự vừa lòng?”Thấy ông ta cứ thế vội vàng chào hàng như vậy, Ngọc An mới cười thầm trong bụng, ông càng sốt ruột thì giá càng giảm thôi.“Không vội, dù sao cũng phải ăn cơm đi đã.” Ba Doãn trấn an anh Vương kia.Dưới sự thúc giục của anh Vương, cả nhà Ngọc An nhanh chóng ăn xong cơm rồi đi theo anh Vương kia đến xem mặt bằng tiệm. Tiệm có hai tầng, nhìn thêm tầng trên tầng dưới thì quả thật là rất tốt. Nhà Ngọc An đều rất ưng ý với cửa tiệm này, hiện tại vấn đề chính là giá cả.“Ông chủ Vương này, anh tính sang tiệm này bao nhiêu?” Ba Doãn hỏi.“Thật không dám đấu diếm, tôi cũng sắp chuyển cả gia đình lên thành phố rồi nên muốn giải quyết nhanh cái cửa tiệm này. Tôi sẽ tính rẻ một chút, cái tiệm này hồi trước sửa chữa cũng mất hai mươi lăm ngàn, tính anh giá gốc luôn rồi đấy.” Vừa nói anh Vương kia còn làm bộ như đau lòng.“Đắt vậy, ông chủ Vương à, anh tính rẻ chút nữa đi chứ giá này vẫn cao quá chúng tôi thật sự là không mua nổi…”Tiếp sau đó, hai người bắt đầu một hồi giằng co, cuối cùng cũng chốt với giá mười tám ngàn. Trước lúc đi, ông chủ Vương còn nói một câu: “Anh Doãn này, anh biết làm ăn thật đấy!”Ký xong hợp đồng chuyển nhượng, làm xong hết mọi thủ tục, cả nhà Ngọc An mới kéo tấm thân mỏi mệt về nhà, tuy mệt nhưng ai cũng vui. Ăn xong cơm chiều, cả nhà lại ngồi cùng nhau bàn chọn tên tiệm. Cái gì mà “Lẩu tuyệt ngon”, “Lẩu ngon mại dô”… Toàn mấy cái tên kỳ dị quý hiếm. Cuối cùng ba Doãn ra quyền quyết định, dứt khoát lấy tên tiệm là “Lẩu Doãn Ký”, mọi người cũng đều đồng ý.Tên đã chọn xong, ba Doãn liền vội vàng làm các loại giấy chứng nhận. Mẹ Doãn thì ở nhà học nấu lẩu bởi vậy nhà Ngọc An liên tục một tuần bữa trưa bữa tối nào cũng ăn lẩu. Lúc bắt đầu còn thấy thích, nhưng đến giờ Ngọc Thụ cứ nhìn thấy lẩu là đã muốn trốn, tuy là lẩu