Trước khi tới bắt chuyện với những người ăn mày này vạn thiên vũ mua một ít đồ ăn vẫn còn nóng hỏi "tất nhiên không có món mấy món nước rồi" và một túi vàng nhỏ trong đó.
tuy là vạn thiên vũ chỉ cần đưa cho họ đồ ăn là được nhưng khi nhìn mấy người này vạn thiên vũ lại nhớ tới những ngày của kiếp trước lúc còn tất bật chạy đôn chạy đáo làm thuê đủ chổ để kiếm tiền tự lập cánh sinh sau khi hắn bỏ nhà ra đi. tuy là có mấy anh chị giúp đỡ nhưng hắn chỉ nhận một ít để đề phòng bất trắc còn số còn lại thì hắn tử chối và trả lại cho mấy anh chị bởi hắn biết gia cảnh hiện tại của họ cũng không có khá giả gì mấy.
giờ nhìn thấy cảnh này vạn thiên vũ cũng không đành lòng, tuy nói thế giới này mạnh được yếu thua, ngươi yếu đuối thì chỉ có chết, ngươi không có sức mạnh thỉ chỉ xứng đáng bị chà đạp mà thôi. bây giờ hắn có sức mạnh, hắn có thể làm những điều hắn muốn cũng như cho dù đồ sát toàn bộ cả tòa thành này và có thể biến cả nơi này thành núi thây biển máu, địa ngục trần gian thì cũng không có ai dám nói gì. cho dù là kiến cho thiên đạo phẫn nộ mà gián tai kiếp thì hắn cũng không sợ. nhưng hắn không muốn làm như vậy vì hắn không phải là một tên đồ tể, một tên sát nhân điên cuồng máu lạnh nên hắn chỉ ra tay giết người nếu kể đó thật sự là kẻ xấu xa mà thôi "nói thẳng ra là do hắn ngại mấy cảnh chết chóc máu me mà thôi".
còn một nguyên nhân nữa cho dù là đầu thai và sống ở thế giới này nhưng hắn vẫn mang tinh thần của người dân việt: vui vẻ, hòa đồng, thân thiện, bao dung, yêu thương con người.
vạn thiên vũ tìm kiếm một hồi rồi cũng thấy đối tượng mình muốn tìm rồi bất đầu tiến lại gần chổ của đám người ăn mày với một nụ cười “thân thiện”.
“nếu không phiền các vị có thể giúp tôi một chút có được không ? hãy coi như đây là thù lao của tôi dành cho mấy vị vậy” vạn thiên vũ nói chuyện với giọng điệu tôn trọng.
nói xong vạn thiên vũ đưa túi vải về phía mấy người ăn mày và quan sát mấy người ăn mày này.
.
.
đám người ăn mày đang ngồi một nhóm 5 người đang dựa vào nhau, nương tựa lần nhau chèo chống cho qua ngày.
lúc này…
ọc.. ọc..oc….
tiếng gào thét của dạ dày phát ra từ bụng của hai đứa trẻ làm cho chúng tỉnh giắc và khóc theo bản năng.
“mẹ con đói” một đứa trẻ mở miệng nói.
“cha con cũng đói” đứa trẻ thứ hai cũng lên tiếng.
nghe hai đứa con mình khóc than đói thì cả hai vợ chồng cũng không nói gì chỉ biết câm nín mà khóc thầm ở trong lòng, cả hai người cùng bế hai đứa con của mình lên và dỗ dành.
“con đừng khóc nữa, ngủ đi cho là sẽ bớt đói mà thôi” người nữ nhân lên tiếng dỗ dành.
“mẹ con nói đúng đó con cũng ngủ đi là bớt đói thôi. ráng chịu chút đi buổi chiều nếu không có gì thì cha thử đến mấy quán ăn xin thử một ít thức ăn thừa thử xem sao”
nghe cha mình noi vậy cả hai đứa trẻ tỏ ra sơ hải và khóc míu máo vì nhớ lại mấy ngày trước cả nhà bị mấy người tửu lầu đuổi đánh khi đến xin miếng ăn thừa để lót dạ cho qua cơn đói.
“cha đừng đi lại mấy chổ đó nha cha”
“ở đó toàn mấy người xấu không thôi. họ sẽ đánh cha đó”
người nam nhân thấy hai đứa con của mình khóc và dỗ dành.
“ừ. cha không đi đâu, nếu tới chiều mà không có gì thì để cha thử xin mấy người bán hàng quanh đây thử xem xao”
cũng may là cả hai tuy là đói bụng nhưng lại rất hiểu chuyện biết cha mẹ cũng đang đối nên im lặng và cố gắng ngủ trong khi cái bụng vẫn đang réo ầm ỉ.
sau khi thấy hai đứa con của mình đã ngủ thì người chồng lên tiếng nói .
“anh xin lỗi vì anh quá vô dụng không thể cho em và hai con một cuộc sống tốt đẹp hơn, mà phải lê lếch khắp đầu đường xó chợ thế này. anh thật bất tài mà”
“anh đừng nói như vậy chứ nếu không có anh thì cả nhà chúng ta chắc giờ này cả nhà chúng ta đã thành nhựng cái xác nằm ở trên đất rồi”
“em lo cho những người khác quá”
“không sao đâu em lúc đó tuy là khá hổn loạn nhưng anh cũng thấy rất nhiều người chạy thoát nạn thành công mà”
“nhưng cũng rất nhiều người đã...”
“thôi em đừng nói nữa nghĩ ngơi giữ một chút sức đi để anh một mình đi xin cho”
người vợ nghe vậy thì cũng đành phải nghe theo nhưng hai mắt của cô đã đỏ hoe lên từ lâu rồi nhưng vẫn cố không phải khóc. còn người chồng thì dường như biết vợ mình đang khóc nên lấy tay vuốt nhẹ tốc của vợ mình vài cái để dỗ dành vợ của mình.
ở ngồi ở bên cạnh hai là một lão nhân ôm một cây gậy vào người còn đầu thì cuối xuống, tốc thì cũng rũ xuống che đi cả khuôn mặt làm cho bất cứ ai nhìn vào thì giống một tên quái nhân hơn là ăn mày. người lão nhân này ngồi ở bên cạnh nghe hai người chồng này nói chuyện mà lòng đau như cắt. không biết máu từ khi nào đã bất đầu chảy ra khỏi lòng bản tay của ông lão này do bóp muốn nát cây gậy mà mình đang cầm. hai hàng răng cắn chặc lại cả người rung lên nhưng cố không phát ra tiếng để người khác không nghe thấy.
“phụ thân người đừng quá buồn phiền, tất cả không phải lỗi của người đâu mà”
lão nhân như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi không nói nữa. nhưng trong lòng lại đau đớn muôn phần. hiện tại ông chỉ muốn chết đi cho xong nhưng lại không đủ can đảm đối mặt với liệt tổ liệt tông, với những người đã chết vì tội lỗi mà mình gây ra.
người nam nhân thấy phụ thân của mình không nói tiếng nào thì cũng tự biết là phụ thân của mình đang buồn, nên chỉ đặt tay lên vai ông rồi an ủi.
“mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi mà phụ thân, người đừng trách mình nữa”
“cảm ơn” lão nhân chỉ đáp lại lời quan tâm từ con mình một cách qua loa.
đang định nói gì thì người nam nhân thấy có người tới nên lay phụ thân và vợ của mình báo hiệu chuẩn bị vào việc.
ngay khi họ chuẩn bị cầu xin một chút sự bố thí thì thấy người thanh niên một tay ôm một con yêu thú, còn tay kia thì cầm một cái túi vải. sau khi tới chổ của họ thì đưa một cái túi vải tới trước mặt của họ, có ý định nhờ giúp mình và cái túi đó là thù lao cho bọn họ.
.
.
trở lại lúc vạn thiên vũ đưa túi đồ ăn cho nhóm ăn mày.
khi thấy người thanh niên đưa cho túi vải thì cả ba người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, minh chưa kịp xin xỏ gì hết đã có người đưa đồ tới cửa mà còn có ý nhờ mình giúp đở đã làm bả ba người đứng hình trong giây lác vì hơi sóc.
ta là ai? ta đang làm gì? ta đang ở đâu.
vạn thiên vũ thấy cả ba người không phản ứng vội ra kiểm tra coi họ có gì bất thường hay không để còn cứu chữa kịp thời.
“nè. uy. có làm sao không vậy ?”
“không, không có gì hết” cả ba người trấn tỉnh lại và trả lời.
“không có gì hết là được rồi” vạn thiên vũ đáp lại.
“mấy người không định lấy sao?” vạn thiên vũ nhìn mấy người này mãi không lấy túi đồ mà mình đựa nên đang định thu lại.
“lấy” người nam nhân thay mặc cả ba người nhận lấy.
người nam nhân ngay khi nhận túi đồ của vạn thiên vũ đưa cho cảm thấy hơi nóng từ trong túi lan tỏa nhẹ ra bên ngoài không quá nòng mà còn khá ấm.
người nam nhân mở miệng túi ra cho vợ và cha của mình cùng xem. khi mở túi ra bọn họ thấy trong túi đủ loại bánh hấp muôn màu trong vô cùng đẹp và ngon mắt. mùi thơm từ những cái bánh bay ra cũng đã đánh thức hai đứa trẻ dậy.
“a! bánh” cả hai đứa trẻ đều kêu lên định với tay chộp lấy nhưng chợt nhớ cha mẹ và ông vẫn chưa có gì để ăn mấy ngày nay nên rụt tay lại mà xấu hổ vì hành động của mình.
vạn thiên vũ nhìn hai đứa trẻ kia mà cảm thấy bộ đang xấu hổ của hai đứa nhỏ này trông khá là buồn cười.
“còn nhỏ mà phải chịu cảnh như vậy mà vẫn biết nghĩ tới người thân như vậy cũng tốt đó chứ” vạn thiên vũ âm thần đánh giá hai đứa trẻ này.
thấy hai đứa con của mình có hành động không tốt người vợ liền lên tiếng trách phạt. còn người chồng thì mở lời xin lỗi với vạn thiên vũ vì hành động không đẹp này.
‘nghèo cho sạch, rách cho thơm’
cho dù có là ăn mày đi nữa thì vẫn phải biết những hành xử đúng đắn.
vạn thiên vũ thấy mấy người này tuy là ăn mày nhưng có chút lễ độ hiểu lễ nghi trong hành động không giống với những người ăn mày bình thường nên trong lòng có chút hảo cảm tuy là hắn cảm thấy mình có thể bị lừa nhưng vạn thiên vũ chả quan tâm. "lại rước thêm việc vào người nữa rồi"
vạn thiên vũ khuyên ngăn hai người này.
“thôi nào hai vị trẻ nhỏ bất cẩn hành động theo bản năng thôi mà không cần phải để tâm như vậy đâu”
“đa ta hảo ý của công tử nhưng nếu làm vậy sẽ chiều hư hai đứa nó mất” người nam nhân lên tiếng giải thích.
nghe vậy vạn thiên vũ cũng không biết nói gì cho phải cũng đành để cho họ muốn làm gì thì làm. sau đó vạn thiên vũ nhìn quanh thấy nơi này không tiện trò chuyện cho lắm.
“các vị nếu không phiền thì chúng ta đổi chổ khác để nói chuyện cho tiện có được không ?”
“được chứ nếu công tử không chê thì có thể đi theo chúng tôi tới một nơi cũng gần đây thôi tuy là nhà hoang, điều kiện không được tốt mấy cho lắm nhưng nơi đó khá là yên tĩnh”
“vậy thì đi thôi”
nghe thấy vạn thiên vũ không làm khó dễ bọn họ mà còn đồng ý đi theo họ. mấy người này cảm thấy vạn thiên vũ không có chút ác ý nào nên mừng thầm trong lòng. người nam nhân lấy cây gậy chóng xuống đất làm điểm tựa rồi dứng lên, sau đó lấy tay dìu người phụ nữ và lão nhân.
vạn thiên vũ đi theo đám người ăn mày này. trong lúc đi vạn thiên vũ cũng để ý tới hai người nam nhân và lão nhân đi đứng có chút khó khăn giống như là đang bị thương nên âm thầm truyền cho hai người họ một tia linh khí giúp họ giảm bớt cơn đau và đi tốt hơn.
sau một lúc thì cũng tới nơi vạn thiên vũ thấy nơi này đúng như họ nói tuy là có thể tạm thời che mưa che gió một thời gian như cũng không phải để sống về lâu về dài bởi vạn thiên vũ cảm thấy nơi này có thể đổ bất cứ lúc nào. tuy vậy nền nhà lại trông khá là sạch sẽ và cũng không có quá nhiều rác rến và đồ bỏ đi
“các vị sống ở nơi này luôn à ?” vạn thiên vũ nhìn nơi này mà xuy đón.
“vâng thưa công tử” người nam nhân cung kính trả lời.
vạn thiên vũ nghe người nam nhân trả lời mà cũng không nói gì chỉ biết thở dài cho số phận của họ.
cả đám người bước vào nhà và tìm chổ tốt nhất có thể để ngồi.
sau khi đã tìm được chổ người nam nhân lên tiếng mời vạn thiên vũ ngồi xuống.
vạn thiên vũ cũng không khách khí mà lấy vài viên gạch xếp chồng lại với nhau sau đó đặt mông ngồi xuống. thấy vạn thiên vũ đã ngồi đám người cũng ngồi theo.
đúng vào lúc này một âm thanh vang lên phá tan cả bầu không khí.
ọc..ọc...ọc.....
“thật là thất lễ quá rồi. xin thứ lỗi công tử” người nam nhân lên tiếng xin lỗi.
“không có gì đâu. mọi người cứ ăn trước đi rồi chúng ta nói chuyện sau cũng được”. vạn thiên vũ đáp lại.
“vậy thì xin thứ lỗi. chúng tôi xin phép dùng bữa trước”
nói xong vạn thiên vũ thấy cả đám người này nhìn vào túi với tâm trạng háo hức vì sắp được ăn chỉ riêng mỗi vị lão nhân là không có phản ứng gì. mỗi người cầm một cái bánh lên ngay cả người lão nhân từ nảy tới giờ không hề có phản ứng gì hết thì bây giờ cũng cầm một cái trên tay.
thấy họ đang chuẩn bị ăn thì chợt nhớ ra điều gì đó.
“khoan đã. khoan hãy ăn” vạn thiên vũ ngăn họ lại.
“có việc gì không vậy công tử?” người nam nhân hỏi lại nhưng trong lòng lại lo lắng vị công tử này đòi lại túi đồ ăn này
“cũng không có gì hết chỉ là mấy vị đã lâu mà không có cái gì để cho vào bụng giờ mà ăn vào có lẽ không tốt cho sức khỏe. tôi chỉ nghỉ các vị nên uống cái này trước rồi hãy ăn sau.” vạn thiên vũ trấn an.
vạn thiên vũ để tiều hắc xuống đất rồi bắt đầu làm việc của mình.
sau đó đám người sửng sốt khi thấy vạn thiên vũ chỉ đưa tay lên một cái thì từ trong hư không lấy ra một cái gì đó giống như được làm bằng giấy nhưng nó bóng và đẹp hơn nhiều, có kích thước khá lớn to bằng hai bàn tay gộp lại.
sau đó bọn họ lại thấy vạn thiên vũ một lần nữa từ hư không lấy ra một cái hộp cũng được làm bằng giấy nhưng to hơn, đẹp hơn, và có hình ảnh khá bất mắt. cùng với một thứ gì đó giống với cái bát nhưng bọn họ thấy không giống lắm vì nó được trang trí bằng hình của mấy cái đầu chó