Trở lại với vạn thiên vũ sau khi bị truyền tống tới trung tâm của tử vong sâm lâm thì tiếp tục bị chấn thương do va chạm với điểm đến của quá trình truyền tống. đối với người thường thì không sao nhưng đối với những người đang bị thương như vạn thiên vũ thì chẳng khác nào án tử.
mà cho dù là án tử thì đối với vạn thiên vũ thì cũng là một cách giải thoát cho nỗi thống khổ hiện tại.
thế nhưng do quá trình truyền tống đã vô tình tạo một trận ba động năng lượng tuy không quá mạnh nhưng vẫn bị các yêu thú sống trong vô tận sâm lâm cảm nhận được và bị thu hút mà chạy tới chổ của vạn thiên vũ. những con chạy lại chổ của vạn thiên vũ đa phần là các yêu thú cấp thấp nhiều nhất là cấp 1, ít nhất là cấp 4 "chưa tới 10 con". còn yêu thú cấp cao "từ cấp 5 trở lên" hơn tuy là cũng có cảm nhận được sóng ba động năng lượng nhưng do sống lâu thành tinh trì tuệ cao nên không vội vã như mấy con yêu thú cấp thấp mà đứng một bên xem thử tình hình nếu là thiên tài địa bảo xuất thế thì mới nhúng tay vào tranh đoạt.
vạn thiên vũ đang nằm chờ chết thì nghe vang vọng xung quanh âm thanh ‘ầm ầm’ của những chấn động ngày một lớn. nhưng vạn thiên vũ cũng chẳng quan tâm tới vì bây giờ hắn đang chờ đợi cho tới lúc đặt dấu chấm hết cho những giây phút cuối đời của mình.
vạn thiên vũ nhìn lên bầu trời đang bị che lấp bởi những tầng lá dày đặc của khu rừng tuy nhiên bằng một cách nào đó mà những tầng dưới cũng như phần nền của khu rừng vẫn khá sáng đủ để thấy mọi thứ chứ không quá tối. "khúc này là mọi thứ diễn ra trong tiềm thức của vạn thiên vũ".
như một cuốn phim tài liệu về hồi ức của một người được phát lại, trong không gian tiềm thức của vạn thiên vũ những hình ảnh về cuộc đời của hắn không người được phát lại kể cả những hồi ức mà hắn tưởng chừng như đã quên đi từ khi nào.
dòng chảy kí ức này hoàn toàn theo trình tự tua ngược dòng thời gian bắt đầu là những ký mới gần đây sau cùng là ký ức hắn còn là một đứa trẻ.
hắn nhớ lại rất nhiều từ những kí ức phải cố gắn đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt của việc bị ghẻ lạnh từ mọi người cho tới cuộc sống khốn khó của hai mẹ con trong vạn gia và phải tiếp tục sống thiếu vắng tình thương của cha mẹ.
và lúc này hắn cũng nhớ lại lúc mà mẹ hắn ra đi vì bạo bệnh mà không có tiền mua thuốc chữa, lúc ấy vào khoảnh khắc cuối cùng hắn đã không thể nghe rõ lời xin lỗi của mẹ hắn khi không thể cho hắn cuộc sống tốt hơn. vậy mà hắn lại quên đi mất và dấm chìm trong sự yêu thương giả tạo của vạn thế liệt.
“mẹ con mới là người có lỗi, tất cả không phải lỗi của mẹ. nếu có kiếp sau con hy vọng rằng mình có thể báo đáp được cho mẹ”
vạn thiên vũ bây giờ tự trách bản thân sao lại hận người mẹ yêu thương mình trong suốt thời gian qua tới như vậy.
đến cuối cùng thì dòng chảy hồi ức của hắn cũng kết thúc.
cả vùng không gian tiềm thức đang tối dần đến cuối cùng chỉ còn là một khoảng không gian tối đen vô tân.
“cuối cùng cũng kết thúc. mẹ chờ con con đến với mẹ ngay đây”
nhưng ngay trong lúc này không gian tiềm thức của hắn lại sáng lên một lần nữa đồng thời một dòng chảy ký ức khác lạ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
cảnh vật, con người, trang phục, ngôn ngữ nói chung đều hoàn toàn xa lạ và hoàn toàn không giống với bất cứ nơi đâu mà hắn từng biết qua người khác nói, hay trong những quyển sách mà hắn từng đọc.
tuy là rất khác lạ nhưng hắn lại cảm thấy một sự thân thuộc đến lạ thường, khi nhìn vào hắn lại không cảm thấy những thứ đó kì quái gì hết cứ như đó là một chuyện tất yếu.
một thế giới kỳ lạ người dân ở đây chỉ bận một lớp quần áo "không tính quần áo lót", quần thì có dài có ngắn, áo thì cúng có tay dài tay ngắn nói chung trông khá là gọn gàng không rường ra như những trang phục hắn mà hắn đã thấy.
“đó là đâu sau mà ta lại cảm thấy quen thuộc thế.”
vạn thiên vũ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về cảm giác thân thuộc này.
tiếp theo đó là những kí ức liên quan tới những năm tháng phát triển của một cậu bé tên nguyễn văn thành từ lúc còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành.
tuy là gia đình khá giả nhưng lại thuộc diện đông con và cậu bé đó là con út trong một gia đình gồm bảy anh chị em, và tuổi của mấy người bọn họ cách nhau không quá nhiều thế nên tuổi của thành với người anh cả trong gia đình chỉ có 10 tuổi. tuy là gia đình đông con nhưng ai cũng hiểu chuyện và có tính tự rất sớm nên mấy anh chị em hoàn toàn có thể lo lắng cho nhau mà không cần tới bố mẹ.
và thời gian cứ trôi đi và cậu bé thành cũng bắt đầu lớn lên với đó là bí mật mà mình che giấu bấy lâu nay, hắn không phải là một đứa con trai bình thường hắn là một bisexual "người song tính" của cộng đồng lgbt. và bí mật này đã hắn giấu rất lâu chỉ có mấy người anh, chị của hắn biết mà thôi. nhưng do mấy anh chị em của hắn thương hắn nên giúp hắn giấu cha mẹ.
đến một ngày bí mật của hắn vô tình bị lộ ra và sau khi cha hắn biết được thì cả hai đã xảy ra một trận cãi vả hai bên lớn tiếng với nhau và kết quả là hắn bỏ nhà đi suốt mấy năm trời.
tuy là sau này được mọi người khuyên nhủ nên cũng trở về nhà.
nhưng oái oăm thay cả hai cha con đều thuộc diện cứng đầu như nhau không ai chịu nhường ai một chút nào, gặp nhau làm ngơ, coi nhau không tồn tại.
rồi đến một ngày hắn đi chơi với những người bạn giống mình thì bị gặp tai nạn nghiêm trọng. xui xẻo thế nào mà chỉ có hắn bị thương nghiêm trọng rơi vào tình trạng nguy kịch thập tử nhất sinh, còn những người khác chỉ có gãy tay gãy chân mà thôi.
khi nghe hung tin cả gia đình đều kéo tới lên bệnh viện, nhưng đây