Cuộc Sống Náo Nhiệt Của Nông Phụ Dị Năng

Hôn sự


trước sau

  Hà Hoa hái rau dại trở về vừa to lại mềm, ăn rất ngon, người một nhà đều thực thích ăn, nói năm nay rau dại giống như ăn ngon hơn so với năm vừa rồi, Lý Hương Chi khen khuê nữ cẩn thận, vận khí tốt, nói bà thấy rau dại người khác hái cũng không ngon bằng Hà Hoa hái. Cũng vì nguyên nhân này, Hà Hoa lại đi hái rau dại liền thuận lợi hơn.

Thường xuyên qua lại Hà Hoa cũng chầm chậm quen thuộc chỗ này, cũng không có một tia mờ mịt như lúc ban đầu, cả người đều sáng sủa, nhìn thấy người trong thôn cũng không tránh né, đối với nàng không ác ý nàng liền lấy khuôn mặt tươi cười đón chào, nếu không nàng trong tối ngoài sáng làm đối phương xấu hổ đỏ mặt tía tai.

Hà Hoa nghĩ dù sao thanh danh của mình cũng không phải dễ nghe như vậy, nên cứ sống tiêu sái một ít, cố gắng kiếm tiền, nàng có thể sống cuộc sống tốt nhất, về phần chuyện lập gia đình? Thuận theo tự nhiên đi, nàng tin tưởng luôn có người sáng mắt sáng lòng biết hôn sự này của nàng là thế nào bị lui, biết nàng là dạng người gì, chỉ có người như vậy mới đáng để nàng gả, nếu không nàng tình nguyện cả đời không gả, huống chi nàng cảm thấy tương lai mình sẽ không thảm như vậy, cùng lắm thì về sau có tiền chuyển nhà, ở cách xa chỗ này, còn ai biết việc này của nàng chứ?

Lý Hương Chi thấy khuê nữ có thể trực diện trước lời đồn đãi không chút nào sợ sệt mà vui mừng thả lỏng, lại thật sự lo lắng thanh danh của nàng quá tệ gả không được, thật sự là sầu tóc đều trắng mấy sợi.

Ngay tại lúc cha mẹ, huynh trưởng của Hà Hoa lo lắng, Tôn Lan Thảo châm chọc khiêu khích, có người tới cửa làm mai cho Hà Hoa.

Lúc này có hai nhà đã tới, đến trước là thím Cẩu Tử trong thôn, nói muốn đem Hà Hoa nói cho một gia đình trong thôn nhà mẹ đẻ bà ta. Đầu tiên là dùng sức khoa trương gia đình nhà kia, nói nhà kia có rất nhiều phòng, trong nhà còn có trâu, con trưởng nhà kia tốt như thế nào, cha mẹ chồng có bao nhiêu phúc hậu, tóm lại quả thực là không chỗ nào không tốt hơn.

Lý Hương Chi có chút bồn chồn, gia đình tốt như vậy muốn thú nàng dâu dạng gì mà không được, sao lại muốn thú Hà Hoa? Không phải nói Hà Hoa không tốt, mà là ở nông thôn này cũng chú ý môn đăng hộ đối, điều kiện Trương gia hoàn toàn kém so với gia đình kia. Cho dù người ta không thèm để ý điều kiện trong nhà nhà gái, cũng là nhìn trúng nhân phẩm tài mạo nhà gái chứ? Nhưng Hà Hoa tuy rằng không xấu, nhưng không phải xinh đẹp như thiên tiên, cũng chỉ là một cô nương nông thôn chỉ biết làm ruộng, cũng chưa nói giống vài cô nương còn có thể làm ra cái gì đó. Lại càng không muốn nói gần đây thanh danh nàng thật sự không xuôi tai, lại là bị lui thân.

Phương diện này tổng cảm thấy có chút không thích hợp, thím Cẩu Tử này làm người cũng không phải thật tốt, Lý Hương Chi chính là cảm thấy bên trong chuyện này khẳng định còn có việc.

Lý Hương Chi cố hỏi, rốt cục hỏi ra kết quả, nguyên lai thím Cẩu Tử cũng chưa nói dối, chính là giấu diếm chuyện, nhà kia điều kiện quả thật rất tốt, nhưng đã có con dâu! Chính là cô con dâu kia sinh không được!

"Ta không cho khuê nữ làm bình thê, loại chuyện tốt này, nhà Cẩu Tử bà vẫn là đi tìm người khác đi."

Lý Hương Chi lập tức cự tuyệt, bình thê này nói thật dễ nghe, còn không phải là thiếp sao? Bà cũng không để cho khuê nữ đi tranh chồng cùng người phụ nữ khác, tình nguyện nuôi khuê nữ cả đời cũng không đồng ý hôn sự này.

Hà Hoa ngồi ở trong phòng nghe, nghĩ mẹ thật có chủ kiến.

Thím Cẩu Tử lại chết khuyên sống khuyên, Lý Hương Chi chính là không đồng ý, Tôn Lan Thảo cũng giúp đỡ khuyên, bị Lý Hương Chi hung hăng mắng một chút. Thím Cẩu Tử cuối cùng mất hứng đi về, nói thẳng Hà Hoa hiện tại tình hình này có thể có hôn sự như vậy chính là quá tốt rồi, về sau cũng đừng hối hận.

Tôn Lan Thảo cũng nói như vậy, nói cô nương bị lui thân gả không được tốt, không phải đi làm vợ kế cho người ta chính là gả người thân thể không trọn vẹn hoặc là trong nhà nghèo khó, cùng với như vậy còn không bằng đi làm bình thê cho người có gia sản, ít nhất còn hưởng phúc.

Trương Đại Khuê nghe Tôn Lan Thảo nói xong liền mắng thị, nói thị lại hồ ngôn loạn ngữ liền cút đi. Lúc này Tôn Lan Thảo mới thành thật, nhưng lại chạy về nhà mẹ đẻ, cho đến khi trời tối mới trở về.

Sau này hàng xóm Trương gia – vợ của Chu Sơn chạy tới nói cho Lý Hương Chi tình huống của nhà kia, thì ra con dâu nhà kia là cháu gái ruột của bà mẹ chồng! Hơn nữa quan hệ vợ chồng phi thường tốt! Bình thê này gả đi vào thì chỉ để sinh đứa nhỏ, nói trắng ra chính là cho mượn bụng thôi. Tìm Hà Hoa – loại cô nương nhân phẩm thực tế không kém nhưng thanh danh không tốt thú về, vậy không phải hoàn toàn có thể bị bọn họ đắn đo ở trong lòng bàn tay sao? Nói không chừng đến lúc sinh đủ đứa nhỏ liền bị hưu trở về.

Người Trương gia vừa nghe đều cảm thấy may mắn không đáp ứng hôn sự này, nếu không thực phiền toái!

Việc này vừa qua đi, liền lại có một nhà tới cửa cầu hôn, lúc này cũng không cần đông đoán tây tưởng nhà kia có phải dụng tâm kín đáo hay không, bởi vì hộ này căn bản là không cần che lấp, người ta chính là cảm thấy bọn họ có thể tới cửa cầu hôn có nghĩa là đã coi trọng Hà Hoa! Hộ này chính là Đào Nguyên thôn bên cạnh, trong nhà cũng chỉ một đứa con trai, tên gọi Dương Thạch Đầu, Dương Thạch Đầu rất xấu xí còn thích uống rượu, vừa uống rượu liền say khướt, nghe nói nghiêm trọng nhất có hai lần, một lần là đánh gãy tay con người ta, một lần là muốn ôm vợ nhà người ta bị người ta đánh đầu rơi máu chảy.

Người như vậy Trương gia sao có thể đồng ý? Lập tức từ chối!

Nhưng hộ này cũng không giống hộ đầu tiên dễ nói chuyện như vậy, Dương Thạch Đầu còn sẽ sống chết quấn quít lấy Trương gia muốn cho bọn họ đem Hà Hoa gả cho hắn, bị Trương Đại Khuê đánh chạy, nhưng người này chưa từ bỏ ý định, chung quanh nói bậy về Hà Hoa, vốn chuyện Hà Hoa bị cả thôn Tôn Vương biết, hiện tại lại truyền đến Đào Nguyên thôn.

Càng quá mức là người này còn thừa dịp Hà Hoa đi hái rau dại, tính bắt Hà Hoa.

"Uy! Hà Hoa cô nương, ta nói ngươi liền gả cho ta đi, dù sao về sau ngươi cũng không thể gả cho người trong sạch, thấy ta toàn tâm toàn ý muốn kết hôn với ngươi, ngươi liền theo thôi! Ngươi xem ta không thiếu cánh tay không thiếu chân, người tuy rằng xấu chút nhưng khỏe mạnh! Cam đoan làm cho ngươi mỗi ngày đều luyến tiếc rời ta! Thế nào? Nếu không chúng ta thử xem?"

Dương Thạch Đầu dùng đôi mắt tam giác cao thấp đánh giá Hà Hoa, ngoài miệng nói mấy câu không đứng đắn, vô vị. Tuổi hắn cũng không nhỏ, đã hơn hai mươi tuổi, người khác bằng tuổi hắn thì con đều ở chung quanh chạy loạn, nhưng hắn vẫn không cưới được vợ, cũng rất sốt ruột! Hiện tại tự nhiên không nghĩ buông tha Hà Hoa.

Hà Hoa chán ghét nhíu mày, mặc kệ ở thời đại nào thì đều có những người không biết xấu hổ, trong đầu nàng lướt qua chiêu thức phòng sói, nghĩ có nên diễn luyện một lần trên người gã này hay không.

"Lăn, nếu không ta khiến cho ngươi về sau không thể nghĩ tới chuyện cưới vợ!"

Trong tay Hà Hoa mang theo rổ, một bàn tay đặt ở bên trong, trong đó có mấy cọng rau dại cùng dao chặt củi chuẩn bị đốn củi mang theo từ trong nhà.

Dương Thạch Đầu cũng không sợ Hà Hoa, hắn cảm thấy Hà Hoa chính là đang giả vờ lợi hại, trong lòng không hề sợ hãi, chỉ cần hắn bổ nhào qua khẳng định nàng liền xụi lơ, đến lúc đó còn không theo ý hắn sao. Hắn nghĩ xong liền hướng Hà Hoa bổ nhào qua, bị Hà Hoa một cước đá vào trên bụng, ai a một tiếng té trên mặt đất.

Hà Hoa không nói hai lời, cầm dao chặt củi hung hăng hướng hắn đánh xuống, nhắm ngay gần đầu hắn.

Dương Thạch Đầu bị dọa kêu mẹ ơi một tiếng, chỉ cảm thấy hạ thân chảy ra một dòng nước nóng ấm, hắn không thể khống chế!

Hà Hoa ghét bỏ che cái mũi, nhặt lấy dao bổ củi, vỗ vỗ ở trên mặt hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi về sau tốt nhất nhìn thấy ta liền chạy xa, ta cũng không phải là dễ khi dễ như vậy, ngươi nếu không sợ chết cả nhà, vậy lại đến thử xem!"

Dương Thạch Đầu bị dọa liên tục gật đầu, hắn nghĩ bản thân sao gặp phải một con cọp cái a, không phải nói Triệu gia là leo lên được hôn sự rất tốt mới tìm cách từ hôn, Hà Hoa căn bản không phải là người trộm đồ, đánh người sao? Nàng không phải loại người tính tình yếu đuối, bị người ta nói thì thắt cổ sao? Sao hiện tại dám đá người, dám vung dao a?! Thật sự là đồn đãi hại chết người a! Sớm biết rằng Hà Hoa là như thế này, đánh chết hắn cũng không dám chạy đến đùa giỡn nàng, hắn còn muốn sống lâu vài năm!

Hà Hoa vừa lòng đứng lên, vừa đứng lên liền phát hiện bên cạnh có người đang đứng, là một chàng trai trẻ tuổi.

Chàng trai này cao lớn, lưng to eo nhỏ, mặt mũi cũng anh tuấn, hơn nữa cặp mắt kia rất đẹp, giống như một đầm nước, bình tĩnh thanh thấu, như là có thể đem linh hồn hút vào trong.

Mặt Hà Hoa hơi hơi đỏ lên, nghĩ người đàn ông này thực anh tuấn a, so với nam ngôi sao nàng thích đời trước còn anh tuấn hơn, bị người đàn ông như vậy nhìn thấy bộ đánh hung hoành vừa rồi của bản thân, Hà Hoa thật là có chút ngượng ngùng. Nàng dùng dao chẻ củi chỉa chỉa Dương Thạch Đầu, nói: "Là người này động thủ trước, ta chính là tự vệ. Ngươi coi như cái gì cũng không thấy được."

Dương Thạch Đầu bị Hà Hoa dùng dao chặt củi chỉ vào, sợ hãi lập tức nói: "Sở Phong Thu! Nói mau ngươi cái gì cũng không thấy được!"

Dương Thạch Đầu nghĩ việc này cũng không thể nói ra ngoài, nói ra hắn sẽ mất mặt hết.

Sở Phong Thu gật gật đầu, nói: "Ta cái gì cũng không thấy được."

Lúc này Hà Hoa vừa lòng gật gật đầu, nói: "Hai người các ngươi đã quen biết liền cùng nhau đi thôi, ta đi trước."

Sở Phong Thu thấy Hà Hoa đi rồi, nghĩ cô nương này thật đúng là không giống người thường.

Dương Thạch Đầu muốn đứng lên, nhưng bị dọa chân đều mềm nhũn, để cho Sở Phong Thu dìu hắn một phen. Sở Phong Thu liếc hắn một cái nói: "Vừa rồi ta là chậm một bước, nếu không chính là ta đánh ngươi. Đào Nguyên thôn có người như ngươi thật sự là mất mặt." Nói xong xoay người đi, nhìn Hà Hoa phía trước không xa, cho đến khi Hà Hoa đi qua cầu hướng về phía Tôn Vương thôn, hắn mới thu hồi ánh mắt.

Trong đầu Hà Hoa luôn luôn nghĩ tới bộ dáng Sở Phong Thu, nghĩ rằng người nọ là người Đào Nguyên thôn, cũng họ Sở, thời gian trước gặp được thím Sở cũng họ Sở, nàng rất thích thím Sở khí chất dịu dàng kia, làm cho nàng nghĩ đến người mẹ kiếp trước, đáng tiếc lại không gặp được.

Có lẽ thật sự là nghĩ cái gì sẽ đến cái đó, mới nghĩ đến thím Sở, thím Sở đã tới rồi, bà tới cầu hôn cho con của bà, con của bà chính là Sở Phong Thu.

Hà Hoa vừa nghe đến thì sững sờ, nghĩ thật khéo như vậy a, Sở Phong Thu lại là con của thím Sở! Hơn nữa hai nhà vẫn là quen biết! Hà Hoa cố nhớ lại trí nhớ của thôn cô Hà Hoa, lại nghe bọn họ nói chuyện, mới nhớ tới.

Tôn Vương thôn cùng Đào Nguyên thôn cách không xa, hai nhà trong thôn quen biết cũng là bình thường, Trương gia và Sở gia cũng giống nhau, chính là không phải thâm thiết lắm, sau này có một lần Sở Phong Thu đã cứu Lý Hương Chi bị lợn rừng truy đuổi, Trương gia vốn muốn cảm tạ, nhưng thím Sở cùng Sở Phong Thu không muốn bọn họ đến cảm tạ, bởi vì Sở gia có một số người sẽ bởi vì phần ân tình này mà công phu sư tử ngoạm. Sở Phong Thu cũng đã tới Trương gia, nhưng Tôn Lan Thảo người này háo sắc tương đối nghiêm trọng, cho nên Sở Phong Thu vì tị hiềm cũng không có tới nữa. Còn thím Sở, lại không rảnh đi lại. Trương gia muốn đi lại với Sở gia, nhưng tình huống của Sở gia, ai, đi tới sẽ luôn bị tức giận. Liền cứ như vậy, bọn họ cũng chính là gặp mặt thì chào hỏi, tình nghĩa ghi tạc trong tim.

Hà Hoa tuy rằng tiếp thu trí nhớ của thôn cô nhỏ, nhưng trí nhớ về Sở gia rất mơ hồ, hiện tại thím Sở vừa vào cửa, phân trí nhớ này mới hiện ra.

Hà Hoa lắc đầu, nguyên lai tưởng tiểu Hà Hoa thật đúng là đáng thương, Sở Phong Thu một tuấn nam như vậy, nàng cư nhiên chỉ nghe kỳ danh không thấy người, khó trách không ấn tượng với một người đàn ông nổi tiếng này. Nhưng chính mình thật có phúc, mới đến không bao lâu lại gặp được, lại được làm mai hôn sự với hắn!

Hà Hoa đối với chuyện thành thân này kỳ thật cũng không bài xích, chỉ cần thích hợp là được, đời trước nàng vì hai đứa em mà giao tranh phấn đấu, tiền buôn bán lời không ít, lại chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, cũng không muốn yêu, sợ chính mình nói chuyện yêu đương rồi kết hôn thì không giúp đỡ được em trai em gái nữa, chờ bọn họ trưởng thành, có thể buông tay, nàng nghĩ có thể thoải mái, chơi một chút liền kết hôn sinh con, ai dè nàng lại xuyên không!

Xuyên không lại gặp chuyện từ hôn, thanh danh không tốt, hôn sự khó mà nói, Hà Hoa tuy rằng không vội nhưng cũng có chút cảm khái, kết quả hiện tại nhân duyên đã tới rồi! Người đàn ông Sở Phong Thu này vừa cao ráo vừa tuấn tú, cũng không phải thằng nhóc để chỏm hơn mười tuổi đầu, đã hơn hai mươi, so với tuổi mình đời trước không kém bao nhiêu, tuổi tâm lý hẳn là không đến mức chênh lệch quá lớn. Nhìn hành động hắn đã cứu Lý Hương Chi cũng là một người tốt.

Tóm lại, Hà Hoa cảm thấy điều kiện của Sở Phong Thu vẫn rất phù hợp kiểu người mình muốn gả, đương nhiên, là điều kiện của bản thân hắn, còn điều kiện nhà hắn thì phải suy nghĩ lại.  



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện