Sở Phong Thu là người không tệ, mẹ Sở Phong Thu cũng tốt, bất quá những người họ Sở còn lại thì không nói nên lời. Sở Phong Thu bề ngoài anh tuấn như vậy, nhân phẩm cũng không kém, cho đến bây giờ cũng không cưới được vợ, hoàn toàn do đám người nhà này ban tặng.
Sở gia ở Đào Nguyên thôn chỉ tính là một gia đình phổ thông, đứng đầu một nhà cũng chính là cha Sở Phong Thu, tên gọi là Sở Tuấn Tài. Sở Tuấn Tài từng thú một người vợ trước khi thú thím Sở, sinh hạ một nam một nữ, sau đó chết, sau này lại cưới thím Sở, sinh hạ Sở Thu Phong. Có người nói mẹ kế này cũng không phải là thứ tốt, có người nói có mẹ kế còn có bố dượng, rất nhiều người nói này nói nọ, nhưng ở Sở gia không hề như vậy.
Tính tình thím Sở rất tốt, đối với một trai một gái của Sở Tuấn Tài rất tận tâm tận lực, nhưng bọn họ lại đối với thím Sở giống như kẻ thù, giống như bà hại chết mẹ bọn họ. Mỗi ngày ở bên ngoài biểu hiện giống như thím Sở ngược đãi bọn họ, ở nhà cũng nói với Sở Tuấn Tài rằng thím Sở không tốt. Mà Sở Tuấn Tài thì sao? Có lẽ liền bởi vì thím Sở sẽ không cãi lại, không giống người vợ trước luôn đè nặng một đầu ông ta như vậy, ngược lại để cho ông ta có thói quen bày ra cái vẻ đương gia, luôn đem tất cả mọi việc của hai đứa bé kia để cho thím Sở lo lắng, nói bà phải hiền lành rộng lượng, ngay cả con của thím Sở sinh đều phải nhường cho ca ca tỷ tỷ. Sở Tuấn Tài nói, Sở Phong Thu có mẹ, hai đứa kia không có mẹ, liền lấy điểm ấy làm lí do.
Quanh năm suốt tháng cứ như vậy, thím Sở cùng Sở Phong Thu ở trong cái nhà đó hoàn toàn không giống người nhà, mà như là người từ ngoài đến, ba người kia mới là người một nhà.
Ngay từ đầu người trong thôn thật đúng là bị con lớn nhất cùng đại nữ nhi của Sở Tuấn Tài lừa dối, cho rằng thím Sở thật sự là mặt hiền tâm ác, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, người ta có ngốc cũng phát hiện không phải như vậy, đều rất là đồng tình thím Sở cùng Sở Phong Thu, nhưng đây là chuyện nhà người ta, trừ bỏ đồng tình, cũng quản không xong. Nhưng một điểm duy nhất tốt chính là vài người họ Sở kia thanh danh hoàn toàn thối nát rồi, còn thanh danh của thím Sở cùng Sở Phong Thu hoàn toàn ngược lại với những người đó.
Sau này Sở Phong Thu vừa được hơn mười tuổi, thành một tiểu tử rất đẹp trai, từng đóa hoa đào bay tới tấp, hắn có thể dễ dàng tìm được một người vợ thích hợp, nhưng cuối cùng lại bị một đóa hoa đào thối đập tan. Đóa hoa đào thối này chính là cô nương bên nhà mẹ đẻ vợ đầu tiên của Sở Tuấn Tài, nhìn trúng Sở Phong Thu nên nhất quyết phải gả cho hắn. Cô nương kia muốn chết muốn sống, Sở Tuấn Tài liền định ra cửa hôn sự này cho Sở Phong Thu, nhưng Sở Phong Thu không đồng ý, đừng nói cô nương kia hắn không thích, chỉ cái chuyện cô nương kia là bà con của đại ca hắn, hắn đã không thích rồi.
Sở Tuấn Tài nói cha mẹ chi mệnh mối chước ngôn, Sở Phong Thu không cưới cũng phải cưới, Sở Phong Thu chính là không chịu cưới, sau này cô nương kia cũng không biết thế nào lại chết, người trong nhà nàng ta nói là bị Sở Phong Thu làm cho tức chết, nói hắn khắc thê lại vô tình, tuyên bố ai dám gả đến Sở gia liền sẽ không có ngày lành, đại ca đại tỷ của Sở Phong Thu cũng nói muốn gả vào cũng được, nhưng nhà bọn họ không cho sính lễ, còn muốn rất nhiều đồ cưới, nếu không đừng nghĩ thành thân.
Mà thời này, một nhà mà cha mẹ chưa phân gia, chỉ cần cha mẹ không mở miệng, mặc kệ lý do gì cũng không có biện pháp ở riêng, mà cha mẹ cũng đối với chuyện cưới hỏi của con cái có quyền can thiệp, bọn họ không mở miệng, trước không nói sẽ bị người nghị luận, cũng bị chì chiết. Cho dù không cần sính lễ, tặng rất nhiều của hồi môn đồ cưới thật vất vả gả vào, cũng sẽ bị người làm khó dễ, loại cuộc sống này rất không dễ chịu, thế cho nên rất nhiều cô nương đánh trống lui quân.
Cũng có nhà kia có độc nữ (chỉ có một nữ nhi duy nhất) muốn kén rể Sở Phong Thu, người nhà họ Sở đều tâm động, nhưng Sở Phong Thu không vừa ý, thím Sở cũng không vui.
"Cho nên Sở Phong Thu liền đến này tuổi còn chưa có thành thân?"
Hà Hoa nghe mẹ nói bát quái của Sở gia, thật sự là đồng tình thím Sở, ừm, cũng có chút đồng tình Sở Phong Thu, nghĩ tới một người cao lớn như vậy lại