Trong suốt mùa thu thú,Long Đằng Tỉnh đều nhiệt nhiệt nháo nháo,mỗi ngày các văn nhân nhà khác đều nhiệt tình đem đồ ăn mình làm tới đây lãnh giáo,những người này lấy được không ít lợi ích từ Long Đằng Tỉnh,ngay cả bản thân Long Đằng Tỉnh cũng học được không ít đặc sản của thế giới này,cộng với ý tưởng của chính mình,mặc dù thành quả có chút không tốt đẹp được như tưởng tượng,nhưng cũng khiến cho một số đặc sản tăng thêm giá trị mỹ vị,đương nhiên công lao cao nhất của phương diện này thuộc về Dực Minh cùng Tráng Tử,bọn họ không chỉ tự mình động thủ,thậm chí còn phải làm vật thí nghiệm đầu tiên.
Mà Điếu Điếu từ sau khi được Dực Minh làm cho cây kiếm và cung,mỗi ngày đều mang theo bên mình cả hai thứ,khoe hai thứ khác nhau trước mặt mấy con thú,bộ dáng đắc sắc khiến chúng thú không khỏi phẫn nộ,trên người hoặc ít hoặc nhiều đều có vết bầm tím,Dực Minh không chỉ không ngăn cản,ngược lại còn để Điếu Điếu phản công,mãi cho tới khi Điếu Điếu lớn lên thành hậu nhân,nằm trên đùi phu nhân nhà mình nhớ lại cuộc sống thời thơ ấu,cũng không nhịn được mà thờ dài,chính bởi vì có một nãi phụ như vậy nên nhân sinh của hắn mới vừa bi thảm lại vừa tráng lệ.
Kì thu thú qua đi,tâm tình hưng phấn của Điếu Điếu cũng dần dần lắng xuống,nghĩ tới lại phải tiếp tục tranh sủng với một hồ một ưng,Long Đằng Tỉnh thở nhẹ một tiếng khiến cả buổi trưa trở nên náo nhiệt.
Vì ngày sinh theo dự tính của Long Đằng Tỉnh sắp đến,Mạnh Ngọc thân là sư phụ nên từ mấy ngày trước đã chạy tới nhà Viên Nhi,cố gắng dạy bù cho hai dựng phu,điều tiết tâm tình có chút căng thẳng của bọn họ.
Mặc dù thân là vị trai tân trên trái đất,Long Đằng Tỉnh cho dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo đi đường (1),đối với việc mang thai gì đó ít nhiều cũng hiểu biết được một chút,nhưng chính mình mang thai và thấy người ta mang thai khác nhau rất lớn,cho nên tâm tình cũng khó mà không căng thẳng khi nghĩ tới vấn đề sản đạo để sinh hài tử.
Nhưng sau khi cậu chít chít ngô ngô (2) hỏi xong,mới biết được tuy rằng văn nhân dùng thí thí làm chuyện đó,nhưng lúc sinh sẽ không đi từ nơi đó ra mà là trực tiếp đẻ mổ,lúc này cậu yên tâm không ít,dựa vào tay nghề sư phụ nhà mình,tâm của cậu cũng đã thả lỏng một nửa,một nửa còn lại là bởi nguyên do không có kinh nghiệm.
Long Đằng Tỉnh nằm trong gian phòng đầy đủ ánh sáng,gian phòng này bản đầu chỉ là một cái gian tiện ích(3),nhưng bởi vì ánh sáng quá nhiều cho nên bị bỏ trống,mấy hôm trước vừa mới được Dực Minh cùng Tráng Tử dọn dẹp,làm phòng sinh chuyên biệt,bởi vì sau Long Đằng Tỉnh,Viên Nhi hiện tại cũng đã được năm tháng,đợi bốn tháng rưỡi nữa cũng sẽ sinh,cho nên dứt khoát bài trí đơn giản cho gian phòng này.
Tuy rằng nói là sinh mổ,nhưng cái gì cần chuẩn bị cũng phải chuẩn bị,Long Đằng Tỉnh ưỡn cái bụng phình to,hai tay nắm chặt ga giường dưới thân,không ngừng hít thở sâu,dư quang khóe mắt nhìn thấy một bộ dao giải phẫu,trước kia còn không cảm thấy gì,nhưng lúc thật sự đối mặt với nó,trong đầu cậu tất cả đều là cảm xúc tiêu cực.
Chốc nữa cái dao giải phẫu kia dùng có tốt hay không,có thể rạch thẳng một đường,hay là cắt từng chút một,nghĩ tới chuyện có một cái dao cắt một đường trên bụng mình,Long Đằng Tỉnh lại cảm thấy được chính mình yếu đuối muốn khóc,trước kia không cảm thấy mình sợ chết,nhưng bây giờ tưởng tượng nếu mình chết ở chỗ này,trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ.
Chốc nữa không biết có dùng thuốc tê hay không,nếu có thuốc tê thì có vẻ đỡ hơn,không biết lúc những dựng phụ bị đẩy vào phòng mổ sẽ có suy nghĩ gì,liệu có giống với suy nghĩ của cậu bây giờ hay không.
Bởi vì Viên Nhi cũng là một dựng phu,sợ bị kích thích nên Tráng Tử đem Viên Nhi tới nhà trưởng thôn,Minh gia gia liền cùng Tráng Tử về nhà,dự định sẽ hỗ trợ đôi chút.
Người có kinh nghiệm như Minh gia gia tất nhiên là nhận ra được Long Đằng Tỉnh hiện tại đang rất căng thẳng,có lẽ trong đầu đã rất hỗn loạn,cũng không quan tâm Long Đằng Tỉnh có nghe thấy hay không,một mực ngồi bên tai cậu nhẹ giọng an ủi.
Long Đằng Tỉnh khó khăn lắm mới đem lực chú ý của mình tới trên người Minh gia gia,lại bởi vì đau đớn mà kêu rên ra tiếng,là một nam nhân,tuy rằng cậu không có cái tinh thần đổ máu không đổ lệ,nhưng để cậu kêu ai ái giống như nữ nhân,lòng tự trọng của cậu vẫn có chút không thể chịu được.
Nhếch nhếch khóe miệng,muốn lộ ra nụ cười,nhưng cố tình cái bụng thi thoảng lại co rút khiến cậu không thể lộ ra nụ cười như ngày thường được,khóe mặt chảy xuống một giọt nước mắt bởi vì quá đau đớn,hơi hơi há miệng thở dốc,hữu khí vô lực nói:"Minh gia gia trước khi đến định cư ở thôn,có đi qua rất nhiều địa phương đi,có thể nói cho ta nghe một chút được không,chờ sau khi hài tử trưởng thành,ta cũng có thể mang bọn chúng cùng đi lữ hành,nhìn sơn sơn thủy thủy trên thế giới này,khiến cho bọn chúng mở mang tầm mắt."
Một câu nói ngắt quãng nhưng Minh vẫn nắm chặt lấy tay cậu,nhẹ giọng kể ra địa lý phong tình,phong tục đặc trưng của những nơi mình từng đi qua,tận lực dời đi sự chú ý của Long Đằng Tỉnh.
Có lẽ là do Long Đằng Tỉnh rất mong chờ tương lai,rốt cuộc hết thảy mọi thứ cũng chuẩn bị xong,tinh thần Long Đằng Tỉnh cũng khôi phục không ít,trong đầu thầm nghĩ nhanh chóng sinh hai đứa bé trong bụng ra,về sau không bao giờ chịu cái loại đau khổ này nữa.
Ngoài phòng,Dực Minh cùng Tráng Tử đi qua đi lại,bên trong chính là sư huynh cùng ca phu nhà mình,hai người thi thoảng nghe thấy tiếng kêu rên bên trong truyền ra,tự nhiên lại nghĩ tới không ít những dựng phu cùng ma thú bởi vì khó sinh mà chết,trên trán phủ kín mồ hôi lạnh.
Tiểu tử hồ nhu thuận mà ghé vào trước cửa phòng,tiểu chủ nhân của nó sắp ra đời,nó phải nhìn thấy tiểu chủ nhân đầu tiên,đây chính là huyết mạch của chủ nhân trước lưu lại,đương nhiên nó cũng thập phần lo lắng cho chủ nhân mới,tuy rằng hắn luôn thích trêu trọc mình,nhưng tiểu tử hồ biết kỳ thật hắn vẫn rất sủng ái mình.
Quang vĩ ưng đứng trên cành cây gần phòng nhất đang chăm sóc lông đuôi của mình,là một phần tử thường xuyên tranh sủng cùng tiểu tử hồ,quang vĩ ưng tất nhiên là rất lo lắng cho nhân loại khiến nó cảm thấy ấm áp này,không chỉ là bởi vì hắn làm thức ăn rất ngon,mà còn bởi hắn không giống những nhân loại luôn muốn bắt giữ mình để lợi dụng,hắn giống với Mạnh Ngọc đều là người tốt.
Mà Điếu Điếu vẫn luon nhìn chằm chằm vào cửa phòng không nhúc nhích,tâm tình trong mắt thập phần phức tạp,bởi vì có ký ức truyền thừa,nó nhớ rõ phụ thân mình sinh mình ra bình an,nhưng lại bởi vì thể chất suy yếu,mới mất mạng cách đây không lâu.
Nó cũng hiểu được phụ thân không mong muốn sinh nó