Ngày hôm sau,Tiểu Trúc (từ chương này bắt đầu gọi Long Đằng Tỉnh là Tiểu Trúc) tỉnh lại liền nhìn thấy hai tiểu bánh bao nằm ở bên cạnh mình,nhìn khuôn mặt đang ngủ của hai bánh bao,Tiểu Trúc nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
Tuy rằng nghe người ta nói hài tử mới sinh nhìn y như con khỉ,căn bản là không biết được lớn lên có đẹp hay không,nhưng trong mắt Tiểu Trúc hai bánh bao nhất định là rất giống thiên thần,chả biết sao hài tử nhà mình lại đáng yêu như vậy nhỉ,về sau khi lớn lên rồi không biết là cửa nhà mình có bị người đến cầu hôn đạp đổ hay không,nghĩ đến sau này hài tử nhà mình không cưới vợ mà là gả chồng,Tiểu Trúc liền cảm thấy trong lòng chua xót.
Nghĩ vậy,Tiểu Trúc không khỏi thở dài thật dài,một bộ dáng u buồn,thay đổi hình tượng trước đây.
Viên Nhi chống thắt lưng tiền vào nhìn thấy bộ dạng thở ngắn thở dài của Tiểu Trúc,không khỏi nghi hoặc hỏi:"Ca phu,có phải là không thoải mái hay không,sao mới sáng sớm đã thở dài rồi."
Tiểu Trúc u sầu nhìn Viên Nhi một cái,đem lo lắng của mình nói cho Viên Nhi,sau một hồi im lặng,Viên Nhi đột nhiên bật cười ha ha,một tay ôm bụng,một tay chỉ vào Tiểu Trúc cười nói:"Ca phu,ngươi lo cũng quá xa rồi, ha ha ha,hai hài tử vừa mới sinh được một ngày,ngươi đã nghĩ đến chuyện thành thân về sau của bọn nó,đúng là cười chết ta,trước kia sao lại không phát hiện ca phu ngươi lại đáng yêu đến như vậy chứ!"
Bị Viên Nhi cười nhạo,Tiểu Trúc cũng tự biết chính mình suy nghĩ quá nhiều,nhưng bị người khác chỉ thẳng mặt như vậy,không khỏi có chút xấu hổ nói:" Bây giờ ngươi cứ cười đi,chờ đến khi hài tử nhà ngươi sinh ra rồi,xem ngươi có giống như ta hay không,ta nghĩ đến lúc đó ngươi còn suy nghĩ nhiều hơn cả ta."
Viên Nhi nghe lời này xong,thật sự là không cười nữa,cũng thở dài nói:" Ca phu nói cũng phải,cảm giác mới đây ta còn nô đùa bên chân phụ thân,nhưng nháy mắt một cái,cha đã mất,phụ thân cũng tái giá phương xa,ta cũng mang thai con của mình,thời gian đúng là rất nhanh a."
Tiểu Trúc từ trước tới giờ chưa từng nghe Viên Nhi nói về thân thế của mình,tuy rằng tới bây giờ cũng chưa từng nghe Tráng Tử hay Viên Nhi nhắc tới thân nhân của mình,cũng rất ít khi nghe thấy thôn dân nói về chuyện của Viên Nhi,lại càng không thấy thân nhân của Viên Nhi đến thăm hỏi,mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái nhưng nghĩ Viên Nhi chưa nói có lẽ là không muốn cho mình biết nên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là không nghĩ tới ngày thường Viên Nhi hoạt bát vui tươi,trong lòng cũng che dấu vết thương,quả nhiên chính mình vẫn chưa đủ quan tâm tới Viên Nhi,xem ra về sau phải quan tâm nhiều hơn mới được,dù sao Viên Nhi hiện tại đang mang thai,cảm xúc đôi khi cũng bị ảnh hưởng,mình sau này phải càng chú ý hơn mới được.
Không khí có hơi chút ngột ngạt,lúc này cửa phòng mở ra,Mạnh Ngọc cùng Minh bước vào.
"Hai người các ngươi đang làm gì đấy,Tiểu Trúc,nào,uống hết bát cháo nhân sâm này đi,mặc dù có ma pháp của Tiểu Quang cùng tiểu tử hồ nhưng chín ngày tiếp theo ngươi vẫn phải ngốc ở trong phòng,mười ngày sau mới có thể tắm rửa thay quần áo,nếu cảm thấy nhàm chán thì để Dực Minh đứng ngoài cửa sổ kể cho ngươi nghe mấy chuyện phiêu lưu mạo hiểm." Mạnh Ngọc đưa bát cháo nhân sâm cho Tiểu Trúc,biết rõ hài tử này không quên để người khác đút ăn.
"Vâng,cảm ơn sư phụ,nếu không phiền thì có thể đem y thư đến cho con được không,trong khoảng thời gian này con cũng chưa xem,mấy thảo dược trước kia học được bây giờ đã quên gần hết rồi,làm để tử của người,nếu cái gì cũng không biết thì không phải là làm người mắt hết mặt mũi sao?" Tiểu Trúc nghĩ nếu còn phải ngây ngốc nhiều ngày như vậy,không bằng ôn tập một chút bài tập,mới không quên những cái đã học trước kia.
Mạnh Ngọc nghĩ nghĩ cũng hiểu để đệ tử thứ hai của mình kể chuyện mạo hiểm đúng là có chút làm khó hắn,dù sao với cái tính cách cả ngày chưa phun ra được vài chữ của hắn,để hắn kể chuyện có lẽ còn buồn tẻ hơn cả niệm kinh,còn không bằng đưa cho Tiểu Trúc một cuốn y thư để giết thời gian,tính cách Tiểu Trúc vốn trầm ổn,hiện tại lại có hài tử,cho dù có đọc y thư cũng không sẽ không quá lâu,nếu không ảnh hưởng gì thì cứ đáp ứng vậy.
Biết được chín ngày này có lẽ sẽ không quá chán,Tiểu Trúc cũng thở phào nhẹ nhõm,nhìn hai tiểu bánh bao rất mạnh khỏe ngủ ở bên cạnh,liền hỏi:"Sư phụ,hai hài tử đứa nào là văn nhân,đứa nào là quân nhân vậy?"
"Quấn vải xanh là quân nhân,là lão đại,màu đỏ chính là văn nhân,là tiểu nhị,tư chất của hai hài tử đều phi thường tốt."Mạnh Ngọc vuốt chòm râu gật đầu,lão Trang cùng trưởng thôn vào lúc Tiểu Trúc còn ngủ đã kiểm tra tư chất của hai hài tử,đặc biết là cái đứa quân nhân kia,linh thứ của mình tuy rằng không quá mạnh,nhưng cũng là một loại có tiềm lực phi phàm,trưởng thôn còn hô to phải thu nó làm đồ đệ,ngay cả lão Trang cũng động tâm đối với đứa văn nhân kia.
"Sư phụ,vừa lúc người cùng Minh gia gia đều ở đây,không bằng tìm cho hài tử một cái tên đi,nhũ danh(1) thì gọi là Bảo Bảo,Bối Bối,đại danh (2) thì phải nhờ hai người tìm giúp cái tên hay chút." Tiểu Trúc nghĩ nghĩ,tuy rằng Bảo Bảo,Bối Bối có hơi thô,nhưng hài hài tử này không phải chính là bảo bối của mình hay sao,nhũ danh gọi như vậy rất tốt.
"Bảo Bảo,Bối Bối,nhũ danh này cũng rất tốt." Mạnh Ngọc vừa lòng gật gật đầu,sau đó nhìn Minh,hai người trực tiếp lấy từ trong ngực ra một quyển trục dài,cùng đưa cho Tiểu Trúc.
Bởi vì hài tử mới sinh ra,chưa tới cấp năm thì chưa được lấy họ,cho nên trên hai quyển trục dài đều là một chữ,từ nét chữ đơn giản đến phức tạp tới mức ngay cả Tiểu Trúc cũng không biết đọc kiểu gì.
Hai bên đều có một vài chữ giống nhau,Tiểu Trúc dứt khoát chọn ra những chữ giống nhau này,sau đó cùng thương lượng với ba người kia:"Con thấy tên của sư phụ cùng Minh gia gia chọn đều rất hay,có một vài chữ giống nhau,không bằng chúng ta chọn tên từ những chữ giống nhau này đi."
"Việc này đương nhiên là được." Mạnh Ngọc nghĩ vẫn là đồ đệ suy nghĩ chu đáo,làm như vậy bất kể là chọn cái tên nào,cả hai bên đều không cảm thấy thất vọng,không hổ là đệ tử tốt chính mình lựa chọn.
"Tiểu Trúc,ngươi xem rồi chọn đi,những cái tên này là do trưởng thôn gia gia của ngươi suy nghĩ cả đêm hôm qua đấy,nếu không phải trong vòng mười ngày không được vào phòng,có lẽ hắn đã sớm chạy vào đây rồi,bây giờ vẫn còn đứng chờ ở ngoài cửa kia kìa." Minh có chút buồn cười nghĩ đến đôi mắt thâm đen trên mặt bạn già lúc sáng,cho dù trước kia sinh tử chi chiến (3) cùng ma thú có lẽ cũng chưa tiêu tốn nhiều sinh lực như hôm qua.
"Trưởng thôn gia gia cũng đến đây sao,ta đây đúng là phải chọn lựa nghiêm túc mới được." Tiểu Trúc cảm kích hướng về phía Minh gia gia cười cười,sau đó nghĩ nghĩ nói:" Không thì cũng kiếm cho Điếu Điếu một cái tên đi,nhũ danh gọi là Điếu Điếu còn nghe được,nếu về sau vẫn cứ gọi là Điếu Điếu thì có chút không ổn.
Minh gia gia nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, kì thu thú lúc đó có quá nhiều việc cần phải chuẩn bị,cũng không có nhiều thời gian rảnh,bạn già thuận miệng nói mắt Điếu Điếu rất đặc biệt,liền gọi luôn là Điếu Điếu,tuy rằng lúc đó cũng cảm thấy không ổn,nhưng có quá nhiều việc khiến hắn không có thời gian suy xét,cho nên cũng tạm thời gọi như vậy,bây giờ vừa lúc đang chọn tên cho hài tử của Tiểu Trúc,cũng tìm luôn một cái tên cho Điếu Điếu luôn.
"Được,cũng tốt,hôm nay liền cùng nhau chọn,đứa nhỏ Điếu Điếu này mà biết khẳng định cũng sẽ rất thích."
Nếu đã tìm giúp cho Điếu Điếu,Tiểu Trúc liền nghĩ tới tiểu từ hồ trước giờ vẫn gọi là tiểu tử hồ,không thì cũng tìm một cái tên cho nó,dù sao nó cũng là bạn đồng hành