Thấy Night không có phản ứng gì, Lord lại tiếp tục nói: “Anh có biết không, lúc đầu gặp đại nhân, sau đó nghe Artemis kể về ngài ấy, tôi cứ tưởng rằng người sẽ suốt ngày cầm những thứ dụng cụ gì đó, cả ngày sẽ luôn ở trong lều, tỏ ra thần thần bí bí, chưa từng nghĩ cách đối xử với chúng ta lại bình thường như vậy!”
Mặc kệ Lord đang luyên thuyên, Night vẫn vờ như không nghe thấy gì, tay cầm lấy khoai sọ mà ăn trong yên lặng, sau khi ăn xong thì lúc này hắn mới mở miệng nói: “Đây là Sứ Thần đại nhân của bộ lạc Hera chứ không phải là bộ lạc Lord ngu ngốc!”
Sau khi buông ra mấy câu, Night lặng lẽ đứng dậy và rời đi, Lord thấy vậy liền cảm thán: “Anh vẫn cố chấp như vậy!”
Lord tuy là người khô khan nhưng hắn là kẻ rất hiểu chuyện, nhìn sơ qua là biết Night không giống như những người khác trong bộ lạc, dễ dàng chấp nhận Hạo Thiên là Sứ Thần, càng khó tin vào chuyện phép thuật hay chính xác hơn là những thứ tâm linh.
Nhưng những hành động của Hạo Thiên từ khi đến bộ lạc cho đến hiện tại đã phần nào làm cho Night có mấy phần đã chấp nhận vị Sứ Thần đại nhân này.
Chuyện mà Lord cùng Night nói chuyện thì Hạo Thiên cũng không có nghe được, hắn vẫn luôn để tâm ở cái vòng cổ mà Sara đã tặng.
Sau khi ăn no thì Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh cũng trở về lều của mình để nghỉ ngơi, còn những người dân trong bộ lạc vẫn còn đang ăn những củ khoai còn sót lại, sau đó họ cũng trở về nơi ở của mình.
Vào đêm tối, người dân trong bộ lạc tụ tập lại nói chuyện với nhau vui vẻ, đáng lý ra Hạo Thiên và Trúc Diệp Thanh cũng tham gia cùng họ nhưng vì hai người ban ngày đã làm việt khá vất vả nên không có sức để thức đêm.
Cứ như vậy mà hai người họ đi ngủ sớm để dưỡng sức, những ngày tới sẽ chẳng còn khoảng thời gian yên bình như thế này nữa.
……
Sáng hôm sau, bên ngoài có những tiếng ồn ào, làm cho Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh tỉnh giấc, đã quen với cuộc sống phải luôn đề phòng nên khi có một âm thanh khác lạ là ngay lập tức họ sẽ bừng tỉnh ngay lập tức.
Vẫn là khung cảnh cũ nhưng Hạo Thiên không có rút dao găm ra như lần trước mà nhẹ nhàng bước ra khỏi giường sau đó kéo cửa lều qua một bên.
Trưởng lão Danzo đang đứng chống gậy đợi, Artemis đang cầm một mâm thịt nai, Sara thì đang bưng một mâm hoa quả, ngoài ra còn rất nhiều tộc nhân đang chờ.
Hạo Thiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đây là lần đầu tiên vào buổi sáng sớm mà ở bộ lạc có đầy đủ người như vậy.
Bước ra bên ngoài, Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh đứng yên lặng nhìn mọi người.
“Họ thật là thức sớm quá đi!” Trúc Diệp Thanh nói nhỏ vào tay Hạo Thiên.
Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Hạo Thiên quay qua nói với Trúc Diệp Thanh: “Tôi quên mất, là do hôm qua tôi bảo trưởng lão tập trung mọi người vào sáng sớm đây!”
Trúc Diệp Thanh không có trả lời mà tay đưa lên miệng cười nhẹ.
Sau khi phát hiện ra khoai sọ, Hạo Thiên đã ước tính, số khoai này không đủ để họ cầm cự được bao lâu nên hôm nay tập trung tất cả tộc nhân lại là nhằm mục đích mượn lương thực của cướp biển.
Còn về phần thức ăn thì không phải do Hạo Thiên ép bộ lạc đem đến mà là do trưởng lão Danzo chuẩn bị, hắn cũng không để ý lắm chuyện này, dù sao thì cũng phải nhận, đâu dễ dàng từ chối mãi được.
Không có dài dòng gì, Hạo Thiên đi thẳng vào vấn đề chính luôn, họ một tiếng để lấy tinh thần mà nói chuyện, hắn đem hết những suy nghĩ, kế hoạch mà mình nghĩ ra nói ra một lượt.
“Hiện tại chúng ta đã tạm thoát chuyện đói bụng nhưng trong vòng hai tháng tới thì khả năng bộ lạc cũng sẽ bị bọn cướp biển kia phát hiện ra!”
“Tôi mong mọi người có thể đóng vài chiếc thuyền rồi cùng đi đến bên kia hòn đảo!”
“Thức ăn ở chỗ trú ẩn của tôi khá dồi dào, mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn bây giờ và cũng sẽ khó bị cướp biển gây chiên nữa!”
“Còn về việc đóng thuyền thì tôi đã có đối sách, rất mong chờ Lux sẽ hoàn thành tốt chuyện này!”
Sau khi tuôn ra một tràng từ ngữ, Hạo Thiên