Trải qua cả một ngày vất vả thì thành quả thu được là một đống Magie, với độ trắng này thì không khác gì là muối ăn cả.
“Có muốn thử một chút không?” Hạo Thiên mỉm cười nhìn Trúc Diệp Thanh.
Trúc Diệp Thanh không có trả lời mà đầu gật gật, tay thì nhặt một nhánh cây lấy một ít bột Magie.
Hạo Thiên nhanh tay lấy ra bật lửa, một ánh lửa bốc lên.
Bột Magie khi bị ngọn lửa thiêu đốt thì cháy sáng lên, những tiếng nổ li ti kèm theo tia sáng bắn ra xung quanh, dù rằng trời chỉ vừa hoàng hôn, ánh nắng còn rất tốt nhưng Hạo Thiên vẫn cảm thấy bị chói mắt dù đã có sự chuẩn bị từ trước.
Những người dân Hera ở xung quanh cũng bị thu hút bởi thứ ánh sáng này, nhanh chóng họ đã tập trung lại.
“Đại nhân! Người đang thi triển pháp thuật sao?” Artemis hai mắt như phát sáng hô to.
“Thật là thần kì, làm sao người có thể làm được vậy?” Lux đang vác gỗ trên vai và đứng từ xa nhìn hai người Hạo Thiên mà lòng đang rất tò mò.
Hạo Thiên cũng không có trả lời mà chỉ gật gật đầu rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về bộ lạc.
……
Dù rằng cả một ngày trời phải đi chặt gỗ nhưng các tộc nhân đều không có chút than thở nào.
“Khoai sọ, đúng là ngon quá! Thật no nê!”
“Chỉ cần được ăn no thì dù cho có chặt gỗ cả ngày thì cũng chả thấy mệt tí nào!”
“Nhờ có đại nhân mà chúng ta không cần phải mạo hiểm đi tìm thức ăn!”
“…”
Trước khi có khoai sọ để ăn thì ngày nào họ cũng phải ra ngoài săn bắt trong tình trạng luôn phải cảnh giác đám người kia sẽ phát hiện, vì thế mà tinh thần phải luôn cảnh giác cao độ, tựa như có một tảng đá to đè nặng lên trên lưng, không có lúc nào là được thoải mái.
Chỉ cần lơ là một chút là dễ dàng bị đám người kia truy đuổi, trái tim trong lồng ngực như bị ép phải hoạt động liên tục, nhiều khi muốn rớt ra ngoài vì lo sợ.
Nhiều lúc mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm nhưng không thu hoạch được bất cứ thứ gì, khi trở về còn phải chịu đói, vào thời điểm đó như bị tra tấn tinh thần và cả thể xác.
Tâm lý của người Hera cũng dễ thỏa mãn, họ chỉ cần một bữa no bụng, dù chặt cây có phần mệt hơn rất nhiều so với việc đi săn, không bị áp lực về tinh thần, như vậy là quá tốt đẹp.
Khoảng bảy, tám giờ tối, Hạo Thiên đang cặm cụi vẽ thứ gì đó trên giấy, Trúc Diệp Thanh thì đứng cạnh nhìn một cách chăm chú.
“Sứ Thần đại nhân!”
Đang tập trung vẽ thì Hạo Thiên nghe tiếng gọi từ bên ngoài, biết là Lux đã tới, hắn dừng tay lại nói: “Vào đi!”
“Đại nhân, không biết người tìm tôi có chuyện gì không?” Lux vừa vào, liền hỏi.
Hạo Thiên dặn Lux đến chỗ này là vì có chuyện cần bàn, vì vậy mà hiện tại cô nàng mới có mặt ở đây.
“Cô lại đây xem thử!” Hạo Thiên vẫy tay.
Đây là lần đầu tiên Lux tiếp xúc với hai người được tôn kính nhất trong bộ lạc, tâm lý cô nàng có chút không vững, cơ bắp căng lên, gương mặt có chút e sợ.
Hạo Thiên cùng Trúc Diệp Thanh cũng cố tình làm như không thấy thái độ của Lux mà phớt lờ để cô nàng không phải ngại ngùng hay lo sợ sẽ có sự bất kính gì.
Đến gần chỗ cái bàn, trên giấy là những hình vẽ về kết cấu của một con thuyền không sử dụng đinh sắt.
“Lux, cô nhìn xem có thể làm được không?” Hạo Thiên vừa vẽ những chi tiết còn thiếu, vừa hỏi.
Bộ lạc Hera chưa đi tới thời kì đồ sắt nên trong doanh địa không hề có thứ kim loại này, Hạo Thiên cũng từng nghĩ tới, sẽ dùng dây thừng để kết chúng lại với nhau nhưng những sợi dây sẽ bị nước biển ăn mòn khi ngâm lâu, hắn không có dại dột mà làm chuyện mạo hiểm.
Chăm chú nhìn lấy bản vẽ, Lux nhìn như thấy được chân lý cuộc đời, đã giác ngộ được tinh hoa của những thiết kế tinh xảo.
“Quả thật! Là một thứ tốt! Những mối liên kết này quá tuyệt vời, không cần bất cứ thứ gì buộc lại mà có thể dính liền với nhau!” Lux không ngừng tán thưởng.
“Vậy là có thể làm?” Hạo Thiên hỏi lại.
“Đúng vậy!” Đưa một thứ đúng chuyên môn cho một người có đam mê bất tận với thứ đó thì quả thật sẽ khiến họ không