Lúc ở cùng Artemis, hai người cũng không có giao tiếp gì với nhau, cho nên Hạo Thiên cũng cảm thấy không tự nhiên, có chút không quen.
Nằm ở giường tre Hạo Thiên nhìn Artemis một cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu khi thấy Artemis, gương mặt cô bị bám bụi, sắc mặt trắng bệch, trên đầu còn có hai cái tai giống như của loài mèo, nhưng có lẽ là do hắn nhìn nhằm hoặc là khi bước vào trạng thái chiến đấu sinh tử thì mới biến thành như vậy.
Khuôn mặt lúc này nhìn cũng xinh xắn, tuy dáng người hơi thấp nhưng tỷ lệ cơ thể từ trên xuống dưới khá hoàn hảo, nói không ngoa thì rất giống với một loli.
Lúc này Diệp Ngân cũng đã trở về, thu thập lần này không mấy bội thu như mấy lần trước, có rất ít nấm, một vài cây măng, trái cây.
Thấy Hạo Thiên đã ngủ, họ cũng không làm phiền hắn, Artemis cũng đi theo Diệp Ngân cùng Trúc Diệp Thanh ra phía bên ngoài.
Nhìn thấy cái nồi mà Hạo Thiên đúc thành, Diệp Ngân có chút buồn cười.
Cô nàng nhờ Artemis cùng với Trúc Diệp Thanh thổi lửa để cô nàng làm lại khuôn đúc mới.
"Sao cô lại cất công làm lại vậy?" Trúc Diệp Thanh tò mò, dù cho cô nàng hiểu một phần ý tứ của Diệp Ngân.
"Em chỉ muốn giúp A Thiên làm lại cho đẹp hơn ấy mà!" Diệp Ngân mỉm cười.
"Có thật là vậy không?" Trúc Diệp Thanh đã đoán đúng ý đồ của Diệp Ngân.
"Tất nhiên rồi!" Diệp Ngân đỏ mặt.
"Ừ ừ, vì để người ta vui nên mới làm lại!" Trúc Diệp Thanh cố ý chọc ghẹo.
"Đừng có chọc em nữa mà!" Diệp Ngân mặt đỏ bừng, tay thì vẫn đang nặn đất.
"Được được!" Trúc Diệp Thanh cười cười.
Một lúc sau, Diệp Ngân cũng đã đúc lại cái nồi mới.
"Wow, đẹp đấy! Đúng là đồ làm bằng tất cả tình yêu thì rất chi là đẹp!" Trúc Diệp Thanh vừa khen ngợi vừa ghẹo Diệp Ngân.
"Chị cứ chọc em hoài! Không nói chuyện với chị nữa!" Diệp Ngân đi ra chỗ khác.
"Được rồi! Đừng giận dỗi nữa, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối cho mọi người!" Trúc Diệp Thanh đi theo Diệp Ngân.
Artemis cũng vội vàng chạy theo sau hai người họ.
Khoảng bảy giờ tối, Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh lại, mọi người cũng đã tập trung ở bàn ăn.
Vì không muốn làm phiền Hạo Thiên tỉnh giấc nên họ ngồi đợi hắn thức dậy.
Lúc này Hạo Thiên đang trong quá trình cập nhật hệ thống.
"Đây là đâu? Sao bảo là cập nhật hệ thống mà đưa tôi đến đây?" Hạo Thiên nhìn xung quanh, mọi thứ đều trắng xóa.
"Xin chào! Tôi là hệ thống mới, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau nhưng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau!" Âm thanh từ đâu đó phát ra.
"Ý ngươi là sao? Tôi có gặp các người rồi sao? Khi nào chứ, sao tôi không hề biết?" Hạo Thiên đầu đầy dấu chấm hỏi.
"Vụ việc đắm tàu lúc trước là do chúng tôi làm, anh đến được hòn đảo này cũng vậy! Chúng tôi đã quan sát một cách