Editor: TulaBachu1316 & TieuTieu1912Lăng Ngọc Vinh thở dài một tiếng: “Tôi đi họp trong viện, năm nay e là chỉ có thể phân hai bác sĩ cho khoa nhi, về sau sợ là các cô vẫn phải vất vả một chút.
”Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Tô Tuyết Trinh cảm thấy chuyến này đi học tập quay về hình như thầy có già hơn, việc quyết định trong viện không cũng không phải việc bọn họ có thể can thiệp vào, không được lựa chọn, cô chỉ có thể thở dài một câu: “Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
”“Nghe Ngụy Quyên nói, cô mang thai rồi?”Tin tức mang thai lộ ra như vậy, trong lòng Tô Tuyết Trinh cũng không vui vẻ lắm, nhưng thầy đã hỏi rồi, cô cũng không thể không nói, vội trả lời: “Vâng, gần sáu tuần rồi.
”Hiện tại khoa Nhi đang trên đà sa sút, lực lượng mới vẫn còn yếu, từ trong đội ngũ đó mà nhặt ra một nhân tốt giỏi thật sự quá khó, Lăng Ngọc Vinh quan sát Tô Tuyết Trinh cũng hơn một năm rồi, biết cô chịu khó ham học hỏi, suy nghĩ nếu bồi dưỡng thêm thì tương lai là vô hạn, sau này định sau đợt học tập quay về bồi dưỡng cô thành người kế nhiệm, nhưng ai ngờ được cô lại tự giáng vào đầu mình một gậy----mang thai rồi.
Lần này, ông lại do dự.
Tô Tuyết Trinh không nghĩ quá nhiều, báo cáo đơn giản về công việc mấy ngày qua với ông, nói chuyện cuộc phẩu thuật u bạch huyết dạng nang ngày mai, “Thời gian phẫu thuật vào chín giờ sáng”.
Lăng Ngọc Vinh gật đầu, “ Tôi hiểu rồi”.
“ Vậy em về văn phòng trước”.
Nhận ra tinh thần của thầy giáo hình như không quá tốt, Tô Tuyết Trinh rất nhanh đã lui ra, lúc đi ra vừa lúc thấy Ngụy Quyên đang nói chuyện với đứa bé đang truyền nước, bước chân cô dừng lại, cuối cùng vẫn không nói gì, im lặng trở về văn phòng của mình.
Vào phòng phẩu thuật đối với Tô Tuyết Trinh mà nói vẫn là thử thách, hiện tại nhớ về kinh nghiệm lần đầu làm bác sỹ mổ chính vẫn cứ kinh hoàng.
Nhận được giấy báo trung học phổ thông năm đó, cô vẫn chưa thể đi học, được phân công làm phòng nhân sự nhà máy in Hồng Giang, đợi ba năm sau được giới thiệu với tư cách công