Editor: TieuTieu1912Cha mẹ Mã Bảo Thành tan can vẫn chưa đến, trong phòng bệnh chỉ có ông nội bà nội, người già bảo đảm sau mười hai giờ đêm sẽ không cho cậu ăn gì.
Mặt trời vẫn chưa lặn, trong không khí vẫn còn sự nóng bức, Tô Tuyết Trinh đẩy xe đạp ra, sải bước đạp về nhà, lúc này đúng lúc giờ tan ca, trên đường đầy xe đạp, tiếng chuông xe leng keng và tiếng bàn đạp lạch cạch tạo thành một bản nhạc rất đặc biệt.
Ngã tư, cảnh sát giao thông đứng trên bục dùng cờ chỉ huy giao thông, khi cờ hạ xuống, Tô Tuyết Trinh cùng dòng xe rẽ trái, đây là đường về nhà cô, đi thẳng men theo con đường này là khu nhà cô ở, đi qua nhà hàng Quốc Doanh nơi Sầm Bách thường mua đồ ăn sáng, Tô Tuyết Trinh đi không nổi rồi.
Nghĩ đến ngày mai vẫn còn một trận đánh ác liệt, tự động viên bản thân trước, cô vào mua nửa con gà hầm, mua ít nộm ngó sen, bỏ trong túi vải, treo ở đầu xe, không lâu nữa đạp đến cửa chính khu nhà.
Tô Tuyết Trinh xuống xe, từ từ đẩy bộ vào, trong khu nhà ngoài vợ chồng họ ra, mọi người đều tự mình nấu ăn, lúc này là lúc nhà bếp bận rộn, mỗi nhà đều có hương thơm thức ăn riêng.
Lương Ân Dương và Tiền Hải bên cạnh nhà cô đang chơi bi thủy tinh trong sân, hai đứa năm nay vừa học lớp một tiểu học, trên cổ vẫn quàng khăn quàng đỏ, ngồi xổm trên đất giống như hai đoàn bóng tóc, vốn dĩ bầu không khí rất vui vẻ, đột nhiên cãi nhau, Tiền Hải mắng trước, “ Mày là đồ ngốc, dùng lực lớn như vậy khẳng định bắn không vào.
Lương Ân Dương không tin, nhìn chằm chằm vào bi thủy tinh, cầu cho có thể vào lỗ, sau đó nhìn thấy bi thủy tinh tròn đó lăn dưới chân Tô Tuyết Trinh, cậu ấy nhìn thoáng quá rất lo lắng, nhưng mà bi thủy tinh là do cậu không dễ gì tích đủ tiền mới mua được, một cái cũng không được mất, chỉ có thể kiên trì đi lại nhặt.
Tô Tuyết Trinh nhặt lên trước, “ Này”.
Lương Ân Dương nhận lấy, lại chăm chú nhìn cô, không nói một câu lại chạy rồi.
Tô Tuyết Trình cười bất lực, biết là đứa trẻ này vẫn nhớ việc trước đây cô tiêm cho cậu bé, để cậu bé đi.
“ Nói rồi mày không tin”.
Tiền Hải không nói nên lời.
“ Mày là nhất