Việc Đông Thục Lan trở về phủ, hơn nữa Dận Chân còn đổi cho nàng một khu viện lớn hơn nữa chỉ để cất những cuốn sách kia, những chuyện này đều khiến cho trên dưới toàn phủ nghị luận xôn xao, chẳng lẽ vị Đông thứ phúc tấn này lại nhân cơ hội có được sủng ái? Song có việc lần trước nàng bị đuổi ra khỏi phủ cách chức đến biệt viện vùng ngoại thành, một số người đối với việc Đông Thục Lan lại mượn tiếng hai vị tiểu a ca để trở về phủ cũng chẳng hề xem trọng.
Song đối với việc có thêm một căn phòng có thể để được sách, Thục Lan tiểu thư vẫn thật cao hứng, nếu không thì cái phòng khách lúc đầu kia thật đã thực sự trở thành thư viện rồi, không thành cái dạng gì, với mình nàng thì cũng không sao, cho dù là cả phòng đầy sách cũng được, chỉ cần có một song cửa sổ lớn, có thể kê một cái bàn lớn, tiếp đó có một chỗ trống đủ để cho nàng ngủ, đi lại. Đây là yêu cầu về ở của mỗ thư trùng, nhưng mà, chuyện này có thể là bất kính với khách đến thăm, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tứ bối lặc đổi lại viện cho nàng, sợ mất thể diện. Đông Thục Lan vừa đi thăm thú viện mới, vừa suy đoán.
Đáng lẽ là khi Đông Thục Lan được thăng lên làm thứ phúc tấn, đích phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt Thị đã muốn chiếu theo quy định cho thêm hai nha hoàn cùng hai nô tài vào trong viện của nàng, chẳng ngờ chưa đợi nàng mở miệng, Đông thứ phúc tấn mới nhận chức này đã bị cách chức đi đến biệt viện, chuyện này cũng phải trì hoãn lại. Lần này Đông Thục Lan dọn về phủ, lại đổi sang đại viện nên được dịp đề cập chuyện lần trước với nàng. Thục Lan đối với loại chuyện này hoàn toàn không hiểu rõ, chỉ biết hỏi Tiểu Thúy, viện như vậy có cần phải tăng thêm nhân thủ hay không, mặc dù Thục Lan tiểu thư của chúng ta dự định làm người nhàn hạ, cũng không dự định để cho người trong viện của mình làm người nhàn hạ, người nhàn rỗi sẽ nghĩ quá nhiều, nói quá nhiều, sau đó sẽ mắc lỗi. Ngẫm lại bản thân lúc đó cũng không phải sẽ tìm một chuyện vĩ đại để làm sao —- đọc sách.
“Tiểu Thúy a, nhân thủ của chúng ta đủ với viện mới này chứ?”
“Mặc dù là viện lớn, có điều hẳn là cũng ứng phó được. Sao vậy, tiểu thư, người không muốn có thêm nha hoàn hầu hạ sao?”
“Nhiều người nhiều thị phi. Nhìn xem chỗ phúc tấn có biết bao nhiêu cực khổ.”
“Nhưng đây là quy củ, người ngoài nếu như không biết sẽ nói xấu, cũng có thể mang đến phiền toái cho phúc tấn.”
“Vậy cũng được, phúc tấn đối đãi chúng ta cũng không tệ lắm. Để cho ta nghĩ một chút.”
Cuối cùng, Đông Thục Lan để lại hai nô tài, hỗ trợ xử lý sân, đảm nhận việc nặng, về phần hai nha hoàn, nàng thỉnh cầu phúc tấn đổi thành một ân điển khác, chính là nhổ toàn bộ các loại cây ở viện ban đầu của nàng đến trồng ở trong viện mới. Mặc dù có chút kỳ quái, Ô Lạp Nạp Lạt Thị cũng không hỏi thêm cái gì, cho rằng trong viện đều là các loại hoa và cây cảnh trân quý nàng thích, nên cũng liền đồng ý. Thật ra thì, Đông Thục Lan trồng chính là một vài cây thất lý hương, huân y thảo(*) bốn mùa đều xanh tốt…những loại cây này đều dùng để đuổi muỗi. Nàng nhớ rằng trong bộ phim truyền hình Khang Hi đại đế, Khang Hi gia vượt qua được bệnh sốt rét, vị thuốc nước ngoài canh ki na cứ thế có được một phen danh tiếng. Dù sao ở thời đại của nàng bệnh sốt rét đã sớm trở thành danh từ trong lịch sử. Căn cứ vào nguyên tắc phòng bệnh hơn chữa bệnh, xung quanh có thêm một chút những thứ thực vật thiên nhiên tinh khiết này cũng khá tốt. Hơn nữa để gieo trồng thất lý hương rất phiền toái, nếu không Đông Thục Lan cũng sẽ không yêu cầu nhổ lên trồng lại.
(*) Thất lý hương (hương thơm bảy dặm)
Thất lý hương
Huân y thảo (hoa oải hương)
Huân y thảo
Dưới cửa sổ lớn ở thư phòng kê một cái bàn lớn, như vậy ánh sáng sẽ tốt, tiếp theo bầy biện giá sách to như vậy phải yêu cầu nhiều hơn, chỉ sợ chen chúc ở cùng một chỗ không thông gió, những cuốn sách bảo bối kia sẽ bị ẩm, mốc meo, sau đó Đông Thục Lan lại dùng trọn thời gian ba ngày để sắp những cuốn sách lên trên, phân biệt chủng loại, đánh số lên. Chờ Đông Thục Lan xử lý xong tất cả, nhìn các bộ sách được sắp xếp một loạt trên giá, nàng thật sự rất có cảm giác thành tựu, hiện tại điểu thương hoán pháo(*), không cần phải chép sách nữa! Trực tiếp viết cảm tưởng hoặc bình luận vào trong sách, hoặc có thể cho Tiểu Thúy đem sách đi đóng lại, làm thế nào cũng được. Về phần hai gian phòng còn lại, phòng khách cùng phòng ngủ, Đông tiểu thư cũng không có yêu cầu gì, rất dễ nói, trực tiếp ra lệnh
cho Tiểu Thúy, nàng ấy cảm thấy làm thế nào để sau này thu dọn chuẩn bị cho dễ dàng thì làm như vậy, dù sao người thu dọn phòng cũng không phải là bản thân.
(*) súng bắn chim đổi lấy pháo, nghĩa là làm ăn có lời.
Mấy ngày sau khi Đông Thục Lan thu thập phòng xong, chủ nhân cả nhà lại đặc biệt bước vào Hinh Thần viện này, khảo sát một phen. Đặc biệt là thư phòng, đứng ở một chỗ nhìn trong khoảng thời gian không ngắn. Thế nhưng Dận Chân cũng không xê dịch những quyển sách kia, chẳng qua là quét mắt qua tên sách, còn có số hiệu trên giá sách. Trầm mặc hồi lâu, ánh mắt hắn nhìn về phía Đông Thục Lan cũng trở nên có chút ý vị sâu xa, có điều tiểu Đông đồng học cho tới nay cũng không học được nhìn vẻ mặt người khác, chỉ cảm thấy toàn thân bị nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, hy vọng vị đại gia này rời đi nhanh nhanh, đừng có trở ngại nàng làm việc.
“Nàng không thích thi từ ca phú?”
Đông Thục Lan chớp mắt hai cái, nhất thời không kịp phản ứng: “A, người đang nói chuyện với thiếp. À, chẳng qua là thiếp thân cảm thấy không dùng vào cái gì, chỉ là chút ít phong hoa tuyết nguyệt, không ốm mà rên mà thôi. Hơn nữa mấy thứ thi từ kia cũng là ở những điều kiện riêng, trong những hoàn cảnh riêng hữu cảm mà phát, thiếp thân chưa hề trải qua, tự nhiên để hiểu được cũng tương đối khó khăn, không như những thứ phong thổ nhân tình(*) này, đọc thú vị.”
(*) đặc sắc từng vùng.
“Tiêu đề này không phải viết bằng bút lông.”
“Thật không phải, chữ viết bằng bút lông của thiếp thân quá kém, không dám bêu xấu.”
“Nàng hãy thành thật.”
Một dấu chấm hỏi, thành thật biểu lộ trên mặt của nàng. Chuyện này nói dối làm gì chứ? Nói dối chuyện này một chút tác dụng cũng không có. Khi không thì bảo nói dối, ở thời khắc mấu chốt nói dối lại có người tin tưởng. Đây là một đạo lý rất đơn giản mà, loại người tâm tư đặc biệt nhiều như Tứ bối lặc đây, sao có thể không hiểu? Chẳng lẽ nàng đánh giá hắn quá cao? Tuyệt đối không thể nào! Chắc là câu nói của hắn có một hàm nghĩa khác, có điều, mấy lời nói có hàm nghĩa cao thâm như thế thì mỗ heo lười luôn xin miễn cho kẻ bất tài. Nói trắng ra chính là nghe không hiểu.
Rất hiển nhiên, Dận Chân gia không hề có một chút ý tứ muốn giải thích nghi hoặc giúp cho tiểu lão bà, lại đã lượn một vòng quanh phòng ngủ, sau đó trực tiếp rời đi. Không bao lâu, một hạ nhân đưa tới một cái hộp, nói rằng bối lặc gia ban cho. Đông Thục Lan vừa mở ra liền nhìn thấy một bộ bút lông chim mà người nước ngoài dùng, còn có mực nước. Nàng trừng mắt nhìn, lại chớp chớp, đây không phải là ảo giác, thật sự là bút lông chim. Người nào đó rất cẩn thận lấy bút cùng mực nước ra, để lên trên bàn sách lớn, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lông vũ mềm mại kia, hoàn toàn đem hạ nhân đang chờ lời đáp lại ném ra sau đầu. May mà có mặt Tiểu Thúy, nàng trực tiếp đưa phần thưởng, sai người đi tiễn, sau đó tiến lên tò mò hỏi: “Tiểu thư, đây chính là bút lông chim chân chính sao?”
“Ừm, cái ta cho ngươi làm là sản phẩm nguyên sơ kém chất lượng, chắp vá để dùng thôi.”
“Cũng không biết bối lặc gia có được từ chỗ nào?”
“Hẳn là từ những vị linh mục nước ngoài kia, chỗ mấy người truyền giáo chắc phải có rồi.”
“A, vậy lần trước khi tiểu thư đi mua sách tiếng nước ngoài, tại sao không hỏi xem cái vị linh mục tóc vàng kia có loại bút lông chim này hay không?”
Đúng a, hắc tuyến phủ đầu, nàng tại sao lại không nghĩ tới có thể mua được từ người nước ngoài chứ! Đông Thục Lan không tin là những thầy tu kia sẽ viết chữ bằng bút lông. Chẳng lẽ là gần đây đọc sách quá nhiều, biến thành ngốc rồi? Mỗ thư trùng lắc lắc đầu, kiên quyết muốn vứt cái tên tiếng Nhật đã vượt qua trăm năm hiện ra trong đầu nàng “miệng Takemoto Muzi” (kẻ ngu ngốc). Đây là cái gọi là trí giả ngàn lo, tất có một mất. Mỗ Lan trước khi ngủ vẫn còn lừa mình dối người.