Ngày hôm sau, Đông Thục Lan mới đến chỗ phúc tấn thỉnh an, ngồi không được bao lâu, vài vị nữ nhân tràn ngập vị chua đã tới. Nghe các nàng nói xong, mới biết được nguyên nhân là vì ngày hôm qua tứ bối lặc gia ban cho bút lông chim, nói sâu hơn, bút lông chim không phải là trọng điểm, trọng điểm là vật này là của tứ gia cho.
Có điều phúc tấn thái độ lại khác ngày thường mạnh mẽ giáo huấn mấy người kia một trận, làm cho Đông Thục Lan nghi hoặc khó hiểu, cái này vốn cũng không phải là việc gì ghê gớm, trở lại phủ bối lặc, bị người khác nói vài câu vốn là chuyện tình trong dự liệu. Mà loại chuyện này phúc tấn chắc hẳn nhìn càng thêm nhiều, dựa theo lệ cũ nàng đã thoải mái mà nói một hai câu, đôi bên cùng giảng hòa, liền cho qua, ngày hôm nay lại bị làm sao thế? Chẳng lẽ là đi đâu chịu tức giận? Cũng có khả năng.
Nghĩ tới đây, thỉnh an xong, Thục Lan tiểu thư cũng rất quyết đoán, vừa trở về đã kêu người đóng cửa cài khóa, đóng cửa đọc sách, chỉ sợ những oán nữ kia tìm tới cửa, nói việc nhà, sự khác nhau giữa bản thân cùng các nàng chính là rộng hơn cả sông Yarlung Tsangpo(*), sâu hơn cả rãnh đại dương Mariana(**)! Về phần chuyện bát quái kia, Tiểu Thúy nhất định sẽ nghe ngóng rõ ràng trước buổi trưa, quả nhiên.
(*) Con sông Tây Tạng cao nhất thế giới.
(**) Rãnh đại dương sâu nhất từng được biết đến.
“Tiểu thư, nghe nói là hôm qua phúc tấn bị Đức Phi nương nương đặc biệt gọi tiến cung, chính là liên quan đến chuyện trong phủ chưa có sở xuất(*). Tứ bối lặc gia đã đến tuổi này rồi thế mà trong phủ ngay cả một tiểu a ca cũng không có, không thể nào nói nổi. Hình như là Huệ phi trong cung ở sau lưng cười nhạo Đức Phi nương nương, suy cho cùng Thập Tứ a ca còn nhỏ, muốn có sở xuất ít nhất cũng phải đợi một hai năm nữa. Đức Phi nương nương cũng không dễ chịu, nghĩ chắc hẳn đã nói nặng lời với phúc tấn. Vì thế tính tình phúc tấn hôm nay mới không tốt.”
(*) sinh a ca.
“Vậy ngươi cũng phải tránh đầu sóng ngọn gió, không có chuyện thì cứ ở trong viện, đừng ra ngoài khua môi múa mép loạn.”
“Nô tỳ hiểu.” Tiểu Thúy đột nhiên kề sát vào Đông Thục Lan: “Tiểu thư, người nói gia có thể hay không…”
“Ở trong phòng nhỏ giọng nói một chút thì không sao, để bên ngoài người ta nghe thấy được, tiểu thư ta cũng không thể nào cứu được ngươi.”
“Nô tỳ đương nhiên sẽ không đi bên ngoài nói lung tung. Có điều khoảng thời gian hai năm nay của phúc tấn đúng là càng ngày càng khó khăn, tin bịa đặt đồn nhảm(*) chính là càng ngày càng nhiều a.”
(*) phong ngôn phong ngữ.
“Thứ phúc tấn.” Ngoài phòng đột nhiên có người hô.
“Làm sao? Chuyện gì mà hô to gọi nhỏ như vậy?” Tiểu Thúy vội vàng đi ra khỏi thư phòng.
“Hồi bẩm thứ phúc tấn, vừa rồi bối lặc gia phái người hồi phủ, bảo thứ phúc tấn cùng phúc tấn buổi tối đi tham gia tiệc mừng sinh nhật Tam a ca Hoằng Thịnh của Tam bối lặc.”
“Ta? Tại sao lại là ta?” Đông Thục Lan vẻ mặt không hiểu bước ra ngoài.
“Nô tài không biết.”
“Biết rồi, đi đi.”
“Vâng.”
“Tiểu Thúy, ngươi nói bối lặc gia đây là có ý gì?”
“Có thể là thay phúc tấn giúp đỡ một chút a, nói thế nào thì muội muội tiểu thư cũng là trắc phúc tấn của Thái Tử, chung quy cũng sẽ nể mặt một chút.”
“Thôi đi, thời điểm bối lặc gia đem ta ném đến biệt viện, tại sao không nghĩ đến ta có một muội muội là trắc phúc tấn của Thái Tử?”
“Cái đó, nô tỳ cũng không biết. Có điều lần này tiểu thư yên tâm, nô tỳ một bước cũng sẽ không rời tiểu thư.”
“Thật là, tứ bối lặc gia nhiều lão bà như vậy, tìm trắc phúc tấn nào chẳng được, chỉ với Niên phúc tấn biết bao xinh đẹp cũng có thể vượt xa đoàn bát quái khuê phòng kia rồi, nữ nhân không phải là thích cái việc so sánh này nhất sao. Tìm ta thì được ích lợi gì chứ?”
“A, nô tỳ đã hiểu. Những phúc tấn, a ca kia khi tụ hội thích nhất là đối câu đối, nối thơ văn, có lẽ là nghe nói tiểu thư thích đọc sách, cho nên…” Nhìn thấy tiểu thư nhà mình sắc mặt càng đổi càng khó xem, giọng nói Tiểu Thúy cũng càng ngày càng nhẹ.
“Ý của ngươi là tứ bối lặc gia đang chỉnh ta?”
“Làm sao lại thế? Nô tỳ không rõ.”
“Bối lặc gia hôm qua đến đây, nhìn qua tàng thư của ta, hắn biết rõ ta không thích thi từ ca phú, muốn ta đi đối câu đối không phải xấu mặt sao?”
“Nhưng tiểu thư lộ cái xấu, mặt mũi bối lặc gia cũng không vẻ vang a?”
“Vậy cũng đúng. A, quên đi, không nghĩ nữa, Tiểu Thúy, ngươi giúp ta chuẩn bị quần áo buổi tối mặc. Chúng ta đi một bước tính một bước.”
“Dạ, tiểu thư.”
Đêm đó,
phúc tấn Ô Lạp Nạp Lạt thị mang theo Đông Thục Lan đến phủ Tam bối lặc, buổi tiệc lần này cũng không long trọng như buổi tiệc đầy tháng tiểu a ca ở phủ thái tử lần trước, chẳng qua là các huynh đệ trong phủ tìm một cái cớ để tụ họp. Mà kiếp trước ấn tượng của Đông Thục Lan với Tam bối lặc là hắn cũng là người hiểu biết khoa học, đối với chính trị không có hứng thú, hình như cũng không thuộc về đảng phái nào, quan hệ với tất cả huynh đệ cũng không tệ.
Còn chưa tiến vào nhà trong, một giọng nói thanh thúy đã vang lên ở sau lưng.
“Tứ tẩu, đây chính là Đông Giai thị cách cách dựa vào lừa ăn lừa chơi, dựa hơi Thập Ngũ, Thập Lục a ca mà bò lên vị trí thứ phúc tấn sao? Nhìn cũng không có gì đặc sắc a.” Một nữ tử tướng mạo xinh đẹp đứng ở sau lưng các nàng. Đẹp mà không tầm thường, nhìn dáng điệu, cũng có thể là xuất thân cao quý, có một cỗ ngạo khí của tiểu thư khuê các.
“Ồ, Bát đệ muội, không như muội nói, thực ra a, Đông Giai thị rất an phận.” Ô Lạp Nạp Lạt thị lại quay đầu nói với Đông Thục Lan: “Đây là Bát phúc tấn, còn không mau bái kiến.”
“Bát phúc tấn cát tường.” Đây là lão bà của Bát ca? Mấy cuốn sách kiếp trước đều miêu tả nàng thành khuôn mẫu nhân vật Vương Hi Phượng(*), nhìn dáng điệu này, những người viết sách kia xem ra đều có cơ sở, không vô căn cứ thái quá. Lần trước chỉ quan tâm ứng phó với đóa hoa lan hắc tâm nhà nàng, cũng không để tâm chú ý những người khác.
(*) Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, có một dung nhan lộng lẫy quý phái nhưng lại là một người phụ nữ cay nghiệt nhiều tâm cơ.
“Tứ tẩu, tính tình tẩu quá tốt rồi. Như vậy là không xong đâu, những con hồ ly tinh này bây giờ thủ đoạn nào mà chẳng giở ra được, ngay cả huynh đệ thân thiết cũng đã dùng tới. Không trông coi nghiêm khắc một chút không được, sẽ đè đầu cưỡi cổ tẩu đó.” Bát phúc tấn Quách Lạc La thị còn không thèm nhìn thẳng vào Đông Thục Lan một cái.
“Nghe muội nói kìa, nào có nghiêm trọng như vậy.”
“Quên đi, coi như muội nhiều chuyện là được.” Quách Lạc La thị phất phất khăn trong tay, mang theo nha hoàn vào phòng trước.
Đông Thục Lan tựa hồ có chút hiểu rõ nguyên nhân chủ tử nhà nàng lại bảo nàng cùng phúc tấn tham gia buổi tiệc, rất có thể là thay phúc tấn dời đi mục tiêu, phân tán chú ý của mọi người về vấn đề con nối dõi của tứ gia. Cái chủ đề lấy kem đổi sách tại tất cả các phủ vẫn còn lượn lờ độ nóng, xem ra tứ bối lặc còn muốn nó phát tán nhiệt thừa a, thật sự là lợi dụng đồ cũ quá kinh khủng! Hèn chi đột nhiên tặng một bộ bút lông chim, hóa ra là hối lộ! Đông Thục Lan lúc này mới hậu tri hậu giác nghĩ đến khả năng đó. Quả nhiên thiên hạ không có chuyện ăn cơm miễn phí! Không biết hiện tại chạy đến trước mặt tứ bối lặc nói đem bộ bút lông chim kia trả lại cho hắn, sau đó hồi phủ có được không? Mỗ Lan sau khi suy nghĩ viển vông, lắc lắc mặt, cúi thấp đầu, đi theo phía sau phúc tấn nhà mình vào phòng.
Quả nhiên, sau khi vào nhà, ngoại trừ Bát phúc tấn, ánh mắt không ít nữ quyến nhìn Đông Thục Lan khinh bỉ, có thể thấy được đích phúc tấn của Tứ bối lặc bình thường đối nhân xử thế vẫn là rất thành công, rất được lòng nữ quyến các phủ. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, không ngờ người từ phủ thái tử tới lần này lại là trắc phúc tấn Lý Giai thị, Đông Thục Lan lần nữa hối tiếc tại sao mình không hỏi rõ ràng rồi mới nhận bộ bút đó, đúng là quá sơ sót, thật sự ân hận lúc trước đã không làm(*) a! Không biết là cả buổi tiệc nàng cứ giả câm vờ điếc thì có thể vượt qua hay không?
(*) hối bất đương sơ.
Sắc trời dần tối, công bố khoảng thời gian gian nan của Đông Thục Lan bắt đầu rồi.