Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Nụ cười của Vụ thứ sử vẫn như cũ: “Quận chúa nói vậy không biết là có ý gì? Làm quan, hạ quan muốn chăm lo
cho dân, là thần, họ quan trun3g thành với bệ hạ.”
Dứt lời, ông ta tỏ vẻ không muốn dây dưa thêm với Thẩm Hi Hòa: “Hạ quan còn công vụ cần xử lý, không thể
phụ1ng bồi, mong quận chúa thứ lỗi.” Thẩm Hi Hòa nhường đường chứ không dây dưa, nhìn Vụ thứ sử và hai gã
thuộc hạ đi xa dần, nàng mới hỏi Đ9ường Quyến: “Đường quận thủ, trong phủ nha của ông có ai không trung
thành với ông không?”
Không hiểu sao mi tâm Đường Quyển chợ3t giật giật, vị quận chúa trước mặt ông ta mỹ lệ thanh nhã, giọng nói
trong trẻo, thoạt trông không hề có vẻ gì là sắc bén, nhưng lại kh8iến người ta có cảm giác nàng giống như một
thanh bảo hiểm có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào, mà một khi đã ra khỏi vỏ ắt phải uống máu.
Đường Quyến tạm thời gác lại tâm tư, trả lời: “Quận chúa an tâm, hạ quan tuy ngu dốt nhưng vẫn có thể khống chế
thuộc cấp ổn thỏa.”
“Tốt lắm.” Thẩm Hi Hòa cười khẽ.
Tốt cái gì? Đường Quyến tự hỏi mình đã lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, gặp đủ loại người, trong đó có
nhiều người thông minh, nhưng vị quận chúa trước mặt dù thoạt trông có vẻ non nớt nhưng lại không tài nào nhìn
thấu được.
Người Tây Bắc vốn hung dữ, đừng nói nàng muốn bắt chước tác phong bá đạo của Tây Bắc vương, định giết Vụ
thứ sử diệt khẩu ngay tại phủ nha của ông ta nhé?
Ông ta liên tưởng đến hành vi của Tây Bắc vương ngày trước, lại nhìn Thẩm Hi Hòa đang cúi đầu uống trà, dáng
vẻ tao nhã, mới bớt hoảng hốt phần nào. Quận chúa thoạt trông có vẻ nhã nhặn lễ độ, không giống người lỗ mãng
ngang ngược, có lẽ sẽ không cả gan làm loạn.
Đường Quyển nghĩ không ra Thẩm Hi Hòa muốn làm gì, lại không tiện hỏi nhiều, như vậy chẳng khác nào ông ta
cùng một giuộc với nàng. Chẳng mấy chốc, Vụ thử sử đã quay ra, hai gã thuộc hạ áp giải Bộ Sơ Lâm đi theo.
Thấy Thẩm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm bèn nhướng mày nhìn nàng, Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu. Nháy mắt sau đó, Bộ Sơ
Lâm đột nhiên hộc máu, làm Đường Quyển giật mình biến sắc, Vu thử sử ngoái đầu lại, thấy Bộ Sơ Lâm từ từ
khuỵu xuống, run rẩy chỉ tay vào ông ta.
Bộ Sơ Lâm khó nhọc lên tiếng: “Sao… thử sử… lại đầu độc ta?”
Nói rồi, Bộ Sơ Lâm trợn trắng mắt, ngất đi trong vòng tay gã thuộc hạ.
“Vụ thứ sử, ông làm gì Bộ thể tử vậy hả?” Thẩm Hi Hòa lập tức chất vấn.
Vụ thử sử nghiêm mặt: “Hạ quan không hề đầu độc Bộ Sơ Lâm!”
“Đường quận thủ, mời lang trung mau!” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Ha quan sẽ..”
“Vụ thứ sử” Thẩm Hi Hòa ngắt lời ông ta, “Bộ thể tử bị bắt quả tang cùng với tang vật, là nghi phạm của vụ án,
nhưng giờ này Vu thử sử cũng có khả năng là người đầu độc Bộ thể tử, nểu Vu thử sử chưa thể rửa sạch hiểm nghi,
ta sẽ không để ông đưa Bộ thể tử đi.”
“Quận chúa muốn can thiệp vào chuyện triều chính ư?” Vụ thứ sử sa sầm mặt.
“Vụ thứ sử, ta không ngăn ông đưa Bộ Sơ Lâm đi, cũng chưa từng hỏi một câu về án trộm mộ, sao lại là can thiệp
triều chính chứ?” Thẩm Hi Hòa quyết không nhường một bước, “Ta tận mắt thấy Bộ Sơ Lâm trúng độc trong tay
ông, trước khi hôn mê còn nói ông là người đầu độc mình, đây là chuyện khác.”
“Quận chúa!”
“Trước tiên hãy để lang trung chẩn bệnh đã.” Lang trung trong phủ đã đến, Đường quận thủ ra mặt giảng hòa, ông
ta cũng không biết Thẩm Hi Hòa định làm gì.
Vu thử sử liếc mắt ra hiệu cho gã thuộc hạ thứ hai, gã ta lập tức chạy ra ngoài. Lang trung của phủ nha bắt mạch
cho Bộ Sơ Lâm, cảm thấy không chắc chắn lắm: “Bộ thể tử có dấu hiệu trúng độc nhưng là độc gì thì tiểu nhân tài
học kém cỏi, không thể phân biệt được.” “Vụ thứ sử giải thích thế nào đây?” Thẩm Hi Hòa hỏi. Vụ thử sử hừ lạnh:
“Quận chúa đừng vội.”
Không lâu sau, thuộc hạ của Vụ thứ sử dẫn theo một vị lang trung xách tương thuốc bước vào: “Đây là lang trung
của châu phủ, hạ quan sợ Bộ thể tử sức khỏe không được tốt, ngộ nhỡ dọc đường có gì sơ suất nên mới dẫn theo
lang trung đi cùng.”
Thẩm Hi Hòa nhướng mày, không ngăn cản vị lang trung này bắt mạch cho Bộ Sơ Lâm. Tuy ông ta là người