Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Vu thứ sử giận đến mức đau tim, mắt trừng lớn như thể muốn lồi ra ngoài: “Nói bậy!”
“Vụ thứ sử à, thuốc còn chưa 3được kiểm nghiệm, việc gì phải kích động đến thế?” Thẩm Hi Hòa hoang mang nhìn
ông ta, “Xem ra Vụ thứ sử biết thứ đó là g1ì nhỉ?”
Là gì? Là gì thì trong lòng cô rõ nhất!
Vụ thử sử chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Thẩm Hi Hòa9.
Giờ thì ông ta đã biết Bộ Sơ Lâm tự uống thuốc độc, thuốc độc là do Thẩm Hi Hòa đưa, trong lúc giao đấu, hộ vệ
3của Thẩm Hi Hòa thừa cơ nhét lọ thuốc vào người thuộc hạ của ông ta, lại cố tình làm lọ thuốc rơi ra ngoài trước
mặt quận8 thủ và quận ủy.
Thể là trước mắt bao người, ai cũng thấy được thuộc hạ của ông ta giấu thuốc độc trong người, hiệu quả tương tự
như cái bẫy bọn họ giăng ra với Bộ Sơ Lâm lúc trước!
“Quận chúa có biết hãm hại mệnh quan triều đình sẽ bị tội gì không?” Vụ thứ sử quắc mắt nhìn Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa quay sang nhìn ông ta, chậm rãi cất tiếng hỏi ngược lại: “Vụ thử sử có biết vu oan cho vương hầu
tướng lĩnh là tội gì không?”
Một thiếu nữ thướt tha yêu kiều là thế nhưng lại vững vàng như núi, uy nghi bệ vệ, khí thế của Vụ thứ sử bỗng
chùng xuống.
Ông ta còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Hi Hòa đã cười khẽ: “Vụ thứ sử muốn nói là ta hãm hại ông? Ông có chứng cứ
gì không? Hay là Vụ thứ sử muốn nói lọ thuốc độc này là do ta nhét vào người tâm phúc của ông?”
Lẽ nào không phải?
“Vụ thứ sử không thấy hoang đường sao?” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lộ vẻ giễu cợt, “Ta mới đến đây được nửa canh
giờ, chưa từng gặp riêng ông bao giờ, lúc nào cũng có Đường quận thủ ở bên, lọ thuốc này lại rơi từ trong người
tâm phúc của ông, quận thủ và quận ủy đều thấy rõ mồn một. Vụ thử sử à, ông có muốn kêu oan thì cũng phải nói
sao cho hợp lý.”
Vụ thứ sử giận dữ siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, Thẩm Hi Hòa không nhìn ông ta mà nhìn sang Đường Quyến:
“Đường quận thủ, chuyện này xảy ra tại phủ nha của ông, tuy rằng Vụ thứ sử là cấp trên của ông, nhưng thiên tử
phạm pháp tội như thứ dân, hay là ông cứ bắt Vụ thử sử trước đã rồi lại bẩm tấu bệ hạ. Vụ thứ sử luôn mồm vu cáo
ta, đương nhiên ta cũng sẽ ở lại đây không đi đâu cả, để bệ hạ cắt cử người điều tra rõ ràng đi.”
Được lắm, vị quận chúa này đã có một lý do chính đáng để ở lại rồi.
Đường Quyến nghị nàng lớn mật đến mức dám để thuộc hạ vu oan giá họa cho Vụ thứ sử ngay trước mắt bao
người, lại còn có nhân chứng, cảm thấy nàng có dũng có mưu, làm việc chu toàn kín kẽ, sau này tốt nhất không nên
đắc tội.
“Quận chúa nói phải, ta và quận ủy chính mắt nhìn thấy lọ thuốc này rơi ra từ trong người thuộc hạ của Vụ thử sử,
nhưng đây có phải là loại thuốc độc Bộ thể tử trúng phải hay không thì còn phải kiểm tra xem thế nào.” Đường
Quyến thận trọng lên tiếng, không có sơ hở gì, lại hết sức khách quan không thiên vị ai.
Quận ủy muốn nói mình không thấy, nhưng việc này rành rành trước mắt, trừ khi ông ta bị mù, đành gượng gạo
lên tiếng: “Việc này khá đáng ngờ, Vụ thứ sử đâu có động cơ gì để đầu độc Bộ thể tử.”
“Sao Quận ủy biết Vu thử sử không có động cơ? Quận ủy có chứng cứ gì không?” Thẩm Hi Hòa chậm rãi hỏi, “Nếu
có, mời quận ủy lấy ra để tránh tạo thành hiểu lầm, khiến Vụ thứ sử vô duyên vô cớ bị oan.”
“Hạ quan…” Quận ủy á khẩu, đành hỏi, “Vì sao quận chúa lại cho rằng Vu thứ sử có hiềm nghi đầu độc Bộ thể tử?”
“Quận ủy nói chuyện khó hiểu thật đấy?” Thẩm Hi Hòa nhìn ông ta với vẻ dò xét, “Quận ủy là quan võ, chức trách
là trị an, đánh giặc, không nên nhúng tay vào mấy chuyện điều tra phá án, truy tìm hung thủ thế này mới phải.”
Thẩm Hi Hòa châm chọc quận ủy một câu rồi nói tiếp: “Bộ thể tử trúng độc, trước khi hôn mê đã nói người đầu độc
mình là Vụ thứ sử, đã vậy thuộc hạ của Vụ thứ sử còn mang theo một lọ thuốc rất có khả năng là thuốc độc. Chẳng
lẽ từng này chưa đủ để tạm giữ điều tra? Sao lại thành ta cho rằng Vu thứ sử là người đầu độc? Ta chỉ liệt kê