Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Phủ Hà Nam rất gần Kinh thành, Chiêu vương mang theo thành chỉ của Hữu Ninh để gấp gáp lên đường, nên chỉ
mất nửa ngày đã đến nơi.
Thẩm3 Hi Hòa đợi một lát để hắn có thời gian rửa mặt thay áo rồi đi cầu kiến. Tiêu Trường Mân từng gặp Thẩm Hi
Hòa tại bữa tiệc ngắm hoa cúc của 1Vinh quý phi và tiệc mừng thọ Thái hậu. Thẩm Hi Hòa quả là một mỹ nhân,
nhưng Tiêu Trường Mân không thích khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của9 nàng.
“Nếu quận chúa đến đây vì án trộm mộ thì xin cứ yên tâm, tiểu vương đã nắm giữ chứng cứ rồi, sẽ phản xử theo lẽ
công bằng” Tiêu 3Trường Mân nói trước.
Thẩm Hi Hòa cười nhạt, bưng cốc trà lên thong thả hợp một ngụm rồi mới nói: “Vương gia, tội này đáng bị tru di
8cửu tộc, vương gia cũng là một trong số cửu tộc đấy. Bệ hạ sẽ không vì vương gia mà ân xá cho bọn họ, bởi lẽ
hành vi này cần bị trừng phạt nghiêm khắc để răn đe. Thế là bệ hạ sẽ bắt vương gia hưu thế, trưởng tử của vương
gia, cũng là trưởng tốn của bệ hạ, sẽ biến thành thứ tử, thứ tôn, cho dù là vai trưởng thì cũng không thể lọt vào mắt
xanh của bệ hạ được nữa.”
Hữu Ninh để có nhiều hoàng tử đã trưởng thành, trong số đó không ít người đã thành hôn, nhưng chỉ có mình Tiêu
Trường Mẫn có con trai, chính là hoàng trưởng tôn, thỉnh thoảng còn được Hữu Ninh đế triệu kiến, ân sủng không
tồi.
“Quận chúa đến đây để cười nhạo tiểu vương sao?” Tiêu Trường Mân sa sầm mặt.
Chuyện này hắn đã biết từ trước, khi nghe tin Vu Tạo phạm tội, hắn đã biết không còn đường cứu vãn, nhưng cũng
không thể vì bảo vệ trưởng tử mà để cả nhà phải chôn cùng Vu gia được.
Thẩm Hi Hòa nhìn ra phía trước, làm như không thấy vẻ bực bội đang cố kiềm nén của Tiêu Trường Mân: “Trừ khi
điện hạ giết chết con trai mình, bằng không bách tính là nạn nhân của vụ án trộm mộ này sẽ không bao giờ quên
được trưởng tử của điện hạ chính là dòng dõi của Vụ gia. Cả đời vương gia sẽ không thoát được bóng ma này.
Nhưng nếu vương gia thật sự để trưởng tử chết yểu, bá quan văn võ, thậm chí là bệ hạ sẽ nghĩ về vương gia như
thế nào?”
Thẩm Hi Hòa chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn Tiêu Trường Mân đăm đăm.
“Rốt cuộc quận chúa có ý gì?” Tiêu Trường Mân siết chặt tay vịn, mu bàn tay nổi gân xanh, sắc mặt lạnh bằng.
“Ta đến đây để hiển kể cho vương gia, giúp vương gia xoay ngược tình thế.” Thẩm Hi Hòa nói khẽ, “Có điều
phương án này khá mạo hiểm, còn phải xem vương gia có dám hay không.”
Tiêu Trường Mân nheo mắt nhìn Thẩm Hi Hòa với vẻ dò xét, không tin nàng lại tốt bụng đến thế.
“Đương nhiên ta làm vậy không phải vì vương gia, mà là vì việc này sẽ có lợi cho ta.” Thẩm Hi Hòa phân tích tỉ mỉ
cho hắn nghe, dù gì khi đi gặp Vụ Tạo hắn cũng sẽ biết cả thôi, “Thế là ta và vương gia đôi bên cùng có lợi, vương
gia cũng có thể biết được kẻ âm thầm hãm hại mình là ai.”
“Đôi bên cùng có lợi?” Tiêu Trường Mân nghe vậy thì bật cười, có phần tức giận, Quận chúa được lợi quá nhiều,
trong khi ta phải gánh vác hết thảy, còn bị quận chúa nắm thóp, quận chúa xem ta là kẻ ngốc sao?”
“Được lợi quá nhiều ư?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, “Chẳng qua ta chỉ muốn biết kẻ chủ mưu là ai, trước mắt có biết
được hay không cũng không quá quan trọng, còn vương gia lại có thể gột rửa vết nhơ và lập công. Việc này mà
thành công, vương gia sẽ lập công lớn, vừa giữ gìn được thanh danh của mình, vừa bảo vệ được Vụ gia, lại còn báo
được thù. Ta không cần liệt kê hết các lợi ích có thể đạt được làm gì, vương gia tự mình thực hiện là lẽ đương
nhiên.”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa đứng dậy: “Lựa chọn thế nào là tùy vương gia, ta sẽ không nhúng tay.”
Thẩm Hi Hòa im lặng làm lễ rồi nhanh chóng rời đi.
“Quận chúa, liệu Chiêu vương có chịu không?” Trân Châu không dám chắc, việc này thật sự quá nguy hiểm.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, sống trên đời này, có lúc nào không phải đưa ra quyết định, chỉ cần lợi
nhiều hơn hai thì cũng đáng để liều một phen.” Ánh mắt Thẩm Hi Hòa thoáng hiện ý cười, xinh đẹp mê hồn, “Miễn
là hắn cảm thấy không cam tâm, miễn là hắn có dã tâm, thì nhất định hằn sẽ chấp nhận.”
Trân Châu nhìn Thẩm Hi Hòa chậm rãi đi xuống cầu thang, thầm nghĩ tuy rằng trước kia quận chúa thông tuệ
nhưng không bỏ nhiều công sức để suy xét tâm tư kẻ khác, không