Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Có mấy lời không cần Thẩm Hi Hòa nói toạc ra, Tiêu Hoa Ung vẫn hiểu được.
Hắn đã chết lặng, không còn cảm nhận được sự đau đớn trong lòng3 nữa.
Thấy Tiêu Hoa Ung như vậy, Thẩm Hi Hòa chỉ bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt đau khổ của hắn, không hề né
tránh, cũng chẳng có vẻ g1ì là áy náy hay mất tự nhiên: “Điện hạ, hai ta có xuất thân tương đồng, ta chỉ hỏi điện hạ
một câu, nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, liệu điện 9hạ có tin ta không? Dẫu biết rằng cái giá phải trả là người thân
của mình, điện hạ vẫn sẽ nguyện ý đánh cược tất thảy vào khả năng người mình yê3u sẽ một lòng một dạ cả đời
chứ?”
“Ta…”
Tiêu Hoa Ung rất muốn dõng dạc trả lời rằng hắn sẽ làm vậy.
Nhưng khi nhìn vào8 đôi mắt trong veo của nàng, hắn lại không có mặt mũi nào nói ra câu đó.
Thứ ngăn cách giữa bọn họ là hoàng quyền, là khác biệt vua tôi, là ngai vàng chí cao vô thượng.
Nếu hắn là Thẩm Hi Hòa, có lẽ hắn… cũng sẽ lựa chọn giống nắng, gặp phải một kẻ khó đối phó, biện pháp tối ưu
là đánh một trận quang minh chính đại, có chết cũng chết trong vinh dự, cũng là tôn trọng đối thủ.
Nàng không muốn gả cho hắn vì không muốn phải là mặt lá trái với hắn, không muốn hai người suốt ngày phải đề
phòng lẫn nhau, không muốn phải đóng kịch trước mặt hắn. “Thế nên nàng quyết định không phụ quê cha đất tổ,
không phụ người thân, không phụ tấm lòng kính yêu của bách tính quê nhà, chỉ phụ một mình ta” Tiêu Hoa Ung
cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Điện hạ, đây là lựa chọn duy nhất của ta” Thẩm Hi Hòa nghiêm nghị cúi người.
“Thẩm Hi Hòa, nàng có biết lúc này ta hận nàng đến nhường nào không hả?” Tiêu Hoa Ung loạng choạng lùi lại
hai bước, phải vịn lên bàn mới đứng vững được, “Ta thích sự lý trí, khôn ngoan và lòng dạ phóng khoáng của nàng,
nhưng giờ ta lại hận những cá tính ấy. Ta không khỏi nghĩ nếu nàng chỉ là một nữ lang bình thường, có phải nàng
sẽ không cân đo đong đếm lợi và hại rõ ràng đến vậy, sẽ không dùng những lời lẽ mà nàng tự nhận là xuất phát từ
tận đáy lòng như những lưỡi dao để lăng trì lòng ta?”
Thẩm Hi Hòa điềm nhiên đối mặt với những lời trách móc và sự đau đớn của Tiêu Hoa Ung.
“Nhưng hơn hết, ta hận chính mình. Ta đã nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn để sống sót, mạnh đến mức không còn ai có
thể tùy tiện ra tay với ta, khống chế vận mệnh của ta được nữa. Nhưng ta không ngờ có ngày người mình thích lại
vì vậy mà từ chối ta. Ha ha ha..”
Tiêu Hoa Ung cười phá lên, tiếng cười nghe như đau xé lòng, mắt lấp loáng ánh lệ. Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa sửng
sốt. Người đàn ông trước mặt nàng có tài năng và thể lực hùng mạnh biết mấy, đủ sức thâu tóm thiên hạ này trong
tay, đánh đầu thằng đó, nàng cứ nghĩ người như thể sẽ không có nước mắt, không ngờ lại thấy hằn rơi lệ.
“Nếu nàng không phải một Thẩm Hi Hòa như thế, sao ta có thể thích nàng được? Nếu ta không có năng lực như
ngày hôm nay, sao ta có thể sống đến giờ? Chẳng lẽ là ông trời trêu ngươi?” Tiêu Hoa Ung dần | bình tĩnh lại, cặp
mắt đen láy trở nên sâu thăm, tựa như ngày đầu mới gặp.
“Ta muốn cưới nàng, nàng không tin vào tình yêu trường cửu, không tin trên đời có người một lòng một dạ đến tận
lúc sông cạn đá mòn, vậy thì ta sẽ chứng minh cho nàng xem” Tiêu Hoa Ung dõng dạc lên tiếng, khí thế bừng
bừng, “Nàng muốn đề phòng ta cũng được. UU, hãy nghe ta nói, ta có thể chấp nhận việc nàng không bao giờ thay
đổi vì ta, có thể chấp nhận để nàng luôn giấu dao găm bên gối, lăm le lấy mạng ta bất cứ lúc nào, nhưng ta tuyệt đối
không cho phép nàng gả cho ai khác trong lúc ta còn sống, dù nàng không yêu kẻ đó cũng thể
Ngang tàng như vậy mới thật sự là Tiêu Hoa Ung, là Hoàng Thái tử chân chính. “Điện hạ tội gì phải thế” Thẩm Hi
Hòa nặng nề thở dài.
“Ta không sợ khổ, chỉ sợ đau, sợ cơn đau gặm nhấm xương tủy. Chỉ cần thấy nàng thân mật với ai, ta sẽ giết chết kẻ
đó” Một câu đùa đầy đáng