Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 317


trước sau

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Về đến phủ, việc đầu tiên Thẩm Hi Hòa làm là viết thư kể cho Thẩm Nhạc Sơn và Thẩm Vân An biết về gương mặt
thật của Tiêu Hoa Ung. 3
Nàng không muốn vì mình mà phụ thân và huynh trưởng lầm tưởng về người đàn ông muôn mặt khó lường kia.
Nhìn dáng v1ẻ hùng hổ của Thẩm Hi Hòa, Trân Châu cảm thấy có gì đó sai sai.
“Trân Châu tỷ tỷ, sao muội thẩy quận chúa cứ như đang cãi 9nhau với Thái tử điện hạ ấy?” Bích Ngọc không chắc
cảm giác của mình là đúng hay sai, sợ mình cả nghĩ.
Nhưng quận chúa và 3Thái tử điện hạ lúc này hệt một đôi phu thê mới cưới cãi nhau, vừa mở miệng đã đòi ly hôn
vậy.
Trân Châu bật cười: “Chung 8quy quận chúa vẫn ưu ái Thái tử điện hạ ít nhiều” Có lẽ chính quận chúa cũng không
nhận ra điều đó, Thái tử điện hạ có ơn với nàng quá nhiều, nàng lại là người trong tình nghĩa, thế nên mới đối đãi
với Thái tử điện hạ khác với người ngoài, tuy chưa thể gọi là yêu nhưng cũng có chút để ý.
Giờ đây biết được sự thật, sở dĩ nàng có phản ứng như vậy một phần là do suy xét đến đại cục và tính tình vốn có,
nhưng có lẽ cũng vì giận điện hạ đã gạt mình.
“Vậy..” Bích Ngọc nhìn quanh quất, xác định không có người ngoài mới hỏi nhỏ, “Trân Châu tỷ tỷ, tỷ nói xem liệu
sau này điện hạ có thay lòng không?”
Bọn họ chỉ mới nghĩ đến chuyện này đã thấy khó chấp nhận nổi, huống hồ quận chúa.
“Ai mà biết được?” Trân Châu lắc đầu, “Dù điện hạ có thề thốt thế nào cũng không thể nói trước được tương lai. Ta
không sợ điện hạ thay lòng đổi dạ, đó là chuyện thường tình của đàn ông trên đời, chỉ mong điện hạ có nhân phẩm
tốt đẹp, dù có thay lòng cũng đừng lợi dụng quận chúa, hoặc tệ hơn là lợi dụng quận chúa để gây bất lợi cho Tây
Bắc”
Chỉ cần điện hạ có thể làm được điều đó thì dẫu có thay lòng, quận chúa cũng chỉ khổ sở chứ không hận điện hạ.
Nếu không còn yêu thì cứ thẳng thắn nói ra như lúc theo đuổi quận chúa vậy, nếu có xung đột lợi ích thì cũng
đường hoàng tranh chấp.
“Điện hạ có thể vì quận chúa mà liều mình mạo hiểm đi hái tuyết liên, người thâm tình đến thể mà còn thay lòng
được thì trên đời sẽ chẳng còn gì đáng gọi là chân tình nữa” Hồng Ngọc khẽ thở dài, nàng ta là người ủng hộ Thái
tử điện hạ nhiều nhất, cũng là người mong quận chúa và Thái tử điện hạ sẽ yêu nhau hơn ai hết, và tất nhiên cũng
là người sợ Thái tử điện hạ thay lòng nhất, bằng không nàng ta chỉ có nước tự vẫn tạ tội.
Tuy nàng ta không thể xúi giục quận chúa làm gì, nhưng không phải tự cao chứ những nha hoàn thân cận như bọn


họ mà tán thành thì quả thật có thể tác động ít nhiều đến quận chúa.
“Điển cố ‘Kim ốc tàng Kiều” nổi tiếng biết mấy, thế rồi kết cục của A Kiều Hoàng hậu thê thảm đến nhường nào?”
Tử Ngọc xen lời, “Ta không muốn quận chúa phải ôm mối hận như A Kiều hoàng hậu vò võ một mình trong cung
Trường Môn*, nếu thế thật thì ta thà quận chúa mãi mãi không động lòng phàm, không biết tình yêu là gì”
(*) Điển cố này xuất phát từ việc Hán Vũ Đế Lưu Triệt từng hứa hẹn với Quán Đào trưởng công chúa – mẫu thân
của Trần A Kiều, rằng nếu có thể cưới A Kiều thì sẽ đúc nhà vàng cho nàng ở. Nhờ có sự hậu thuẫn của Quán Đào
trưởng công chúa nên Lưu Triệt mới giành được vị trí Thái tử. Khi bị Hán Vũ để phế truất, Trần Hoàng hậu bị đày
vào cung Trường Môn.
“Hán Vũ Để vốn cũng không thích A Kiều Hoàng hậu mà.” Hồng Ngọc phản bác một cách yếu ớt.
“Nếu đã không thích, cớ sao còn hứa hẹn đúc nhà vàng cho nàng ở làm gì?” Tử Ngọc tranh luận, “Chứng tỏ vì
quyền thế địa vị, đàn ông có thể nói gì cũng được, dù không yêu cũng sẵn lòng hứa hẹn kim ốc tàng Kiều. Ai biết
được Thái tử điện hạ bây giờ.”
Thấy Thẩm Hi Hòa, Tử Ngọc bỏ dở câu nói, đám nha hoàn vội đứng dậy, cúi đầu im thin thít.
“Không cần kiêng dè ta” Thẩm Hi Hòa cười nhẹ, “Ở chỗ ta, miễn không thảo luận chính sự, các em cứ thoải mái nói
gì thì nói, Tử Ngọc nói rất phải”
“Quận chúa…” Tử Ngọc ngạc nhiên, rồi lại chẳng biết nói sao.
Giờ nàng ta cũng nghĩ như Thẩm Vân An, chỉ sợ quận chúa xinh đẹp mỹ miều nhà mình bị người khác lừa gạt, bị
phụ bạc, mong sao quận chúa cả đời không yêu ai, chỉ yêu chính bản thân là được.
Nhưng nàng ta cũng thấy

nếu vậy thì quận chúa sẽ rất cô đơn, rồi biết đâu cuối đời lại hối hận vì đã không tìm một
người tri âm tri kỷ để yêu đương không màng tất cả thì sao? “Em buồn gì vậy?” Thẩm Hi Hòa búng tay lên trán Tử
Ngọc, Quận chúa nhà em tuy không phải vạn năng nhưng cũng chẳng phải kẻ tài hèn sức mạc, chuyện đến nước
này thì tới đâu hay tới đó.” Trân Châu dè dặt quan sát sắc mặt Thẩm Hi Hòa, thấy nàng dường như đã quay lại với
vẻ hiền hòa mọi khi thi thoảng an tâm: “Quận chúa, chúng ta chuẩn bị ra ngoài ạ?”
Thẩm Hi Hòa đã thay một bộ y phục mặc khi ra ngoài.
“Ta muốn đi thăm Bộ thể tử một lát.” Mấy ngày nay bận rộn nên Thẩm Hi Hòa chỉ phải Tùy A Hỉ và Trân Châu
đến khám bệnh tại nhà cho Bộ Sơ Lâm hằng ngày, còn mình thì chưa đi thăm nàng ta lần nào.
Sau biến cố hôm ấy, Bộ Sơ Lâm được đưa về Bộ phủ, Thẩm Hi Hòa không thể giữ Bộ Sơ Lâm lại quận chúa phủ
dưỡng thương được. Bên ngoài cổng chính Bộ phủ, Thẩm Hi Hòa bắt gặp Thôi Tấn Bách muốn vào thăm nhưng bị
từ chối. Thấy nàng, Thôi Tấn Bách bèn làm lễ rồi nói: “Quận chúa, ta có thể vào cùng quần chúa được không?”
Người thanh cao như Thối Tấn Bách mà lại muốn đi nhờ người khác để được qua cửa thì đúng là hiếm thấy, song
Thẩm Hi Hòa không thể nhận lời: “Thôi Thiếu khanh, ta và Bộ thể tử là bạn thân, nếu hắn không muốn gặp huynh
thì ta cũng không thể đưa huynh vào phủ được, làm vậy là không tôn trọng hắn.”
Thôi Tấn Bách lại làm lễ lần nữa: “Ta đã mạo phạm rồi, mong quận chúa thứ lỗi.”
Thẩm Hi Hòa lịch sự đáp lễ, sau đó Kim Sơn đi ra đón nàng.


Bộ Sơ Lâm đang nằm trên giường, vừa nghe thấy tiếng bước chân bèn bắt đầu rên rỉ: “Ai da… Đau quá đi thôi, ta
thật đáng thương mà, vừa sinh ra đã không có mẫu thân, phụ thân lại có cũng như không. Bạn bè thì chẳng để tâm
đến ta, thật thảm quá đi mà…”
Kim Sơn dẫn Thẩm Hi Hòa đến cửa, nghe vậy thì xấu hổ cúi gằm mặt, cảm thấy chẳng mặt mũi nào nhìn Thẩm Hi
Hòa nữa.
Thẩm Hi Hòa nghe Bộ Sơ Lâm hát mà bật cười, cất bước vào phòng, thấy Bộ Sơ Lâm đang lớn tiếng hát mấy ca
khúc tự đặt lời bằng giọng điệu thê thảm hơn cả lúc nãy, vừa hát vừa len lén liếc nàng.
Thẩm Hi Hòa đứng bên giường, lẳng lặng nghe Bộ Sơ Lâm hát, nhìn nàng ta chẳm chằm.
Bộ Sơ Lâm hát hò một lúc lâu, cuối cùng thể lực hết chịu nổi, đành chịu thua Thẩm Hi Hòa, vờ như phát hiện nàng
mới tới: “U U, muội đến rồi đấy à, đến khi nào vậy?”
“Lúc người đang ư ử hát rằng bạn bè cũng chẳng để tâm đến người ấy.” Thẩm Hi Hòa thẳng thừng vạch trần nàng
ta, không hề nể mặt.
Mắt Bộ Sơ Lâm láo liên: “Ta nói tảng đá họ Thôi ấy chứ, làm bạn với hắn thật sai lầm, ta vì cứu hắn mới thành ra thế
này mà chẳng tới thăm ta gì cả!”
“Thế tử, lúc nãy quận chúa đã gặp Thôi Thiếu khanh bị thể tử từ chối ngoài cổng không cho vào rồi” Kim Sơn cạn
lời, không thể không nhắc nhở Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm lườm hẳn rồi cười gượng: “Ha ha ha… Ừm… UU à, ta còn chưa chúc mừng muội nữa, nghe nói bệ hạ tứ
đã hôn cho muội với Thái tử, xem như muội đã đạt được ước muốn rồi nhé”
“Xem như thể đi” Thẩm Hi Hòa không muốn nhiều lời, nàng sẽ không tiết lộ về thể lực thật sự của Tiêu Hoa Ung
cho Bộ Sơ Lâm biết, “Sao ngươi không chịu gặp Thôi Thiếu khanh?” “Gặp làm gì, cả hai cùng là đàn ông, nên sớm
làm rõ giới hạn thì hơn” Bộ Sơ Lâm hùng hồn. Thẩm Hi Hòa: “…”


Bộ Sơ Lâm nói: “Đời này, ta muốn trở lại làm con gái thì chi có thể trông cậy vào muội thôi đấy”
Đợi khi nào Hoàng Thái tử đăng cơ, nế tình Thẩm Hi Hòa mà tha cho nàng ta, nàng ta mới có thể tự do được,
Thẩm Hi Hòa nhíu mày: “Ngươi chắc chứ?”
Bộ Sơ Lâm nói vậy không phải là đùa giỡn mà là ngỏ ý quy thuận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện