Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Bộ Sơ Lâm thẳng thắn biểu đạt ý định quy thuận nàng và Tiêu Hoa Ung.
“Ta không muốn trở thành kẻ địch của muội, vả lại muội là người du3y nhất có thể giúp ta rút lui bình yên” Bộ Sơ
Lâm chỉ tin Thẩm Hi Hòa, những người khác mà giành được ngai vàng thế nào chẳng lấy nhược điểm n1ày để uy
hiếp nàng ta, “Muội đã chọn hắn thì ta và muội sẽ là đồng hội đồng thuyền”
Thẩm Hi Hòa biết nếu Bộ Thác Hải không cho phép, B9ộ Sơ Lâm sẽ không nói vậy. Nàng vốn đã đủ lo về Tây Bắc
và phụ huynh rồi, nay lại có thêm Bộ Sơ Lâm và Thục Nam nữa, nàng có cảm giác gánh nặn3g trên vai càng nặng
nề hơn: “A Lâm, ngộ nhỡ ta chọn sai thì sao?”
Trước kia, Thẩm Hi Hòa không sợ, trái lại nàng rất tự tin, cứ nghĩ 8dù mình và Tiêu Hoa Ung trở mặt thì phần
thắng của đôi bên cũng ngang ngửa nhau, giờ nàng không dám chắc nữa.
“Đã có chuyện gì à?” Bộ Sơ Lâm nhạy cảm phát hiện thái độ của Thẩm Hi Hòa với Tiêu Hoa Ung đã thay đổi,
không còn thong dong như lúc trước, “Thái tử điện hạ đã phụ bạc muội phải không?” Bộ Sơ Lâm cho rằng Tiêu
Hoa Ung đã làm chuyện có lỗi với Thẩm Hi Hòa nên nàng mới có thái độ nghiêm trọng như vậy. “Điện hạ không
làm gì gây hại đến ta cá” Thẩm Hi Hòa trầm ngâm chốc lát rồi nói, “Nhưng càng ngày ta càng thấy Thái tử điện hạ
thật khó lường, sau này nếu phải giao tranh với hắn, chỉ e phần thắng của ta sẽ không lớn”
“Không dùng muội giao tranh với hắn làm gì?” Bộ Sơ Lâm chau mày, “UU, muội không biết mình rất đẹp sao?
Muội chưa từng nghĩ đến chuyện chinh phục Thái tử điện hạ, để hắn say mê muội cả đời à?”
“Ngươi muốn ta lấy sắc hầu người ư?” Thẩm Hi Hòa đanh mặt.
Nàng ghét nhất là lấy sắc hầu người, vì sao phụ nữ chỉ có thể dùng nhan sắc để đánh đổi lấy thứ mình cần cơ chứ?
“Muội hiểu lầm rồi, ui da.” Bộ Sơ Lâm cuống quýt giải thích, bất cẩn đụng vào vết thương, đau tái mặt, “Ta không
có ý đó, với lại người tài trí như Thái tử điện hạ hắn cũng không say mê sắc đẹp bề ngoài, hắn thích muội nhất định
là thích ưu điểm nào khác, muội cứ phát huy sở trường là được.”
“Sau đó cả đời chỉ chăm chăm nghiên cứu làm thế nào để càng ngày càng hấp dẫn, có thể khiến đàn ông lưu luyến
không rời hả?” Thẩm Hi Hòa cười nhạo, “A Lầm tưởng mình là đàn ông thật rồi. Ta sẽ không thay đổi bản thân chỉ
để lấy lòng một gã đàn ông, thà ta đường đường chính chính quyết chiến một trận sinh tử với hắn chứ không luồn
cúi như vậy được.”
“U U, ta cũng không có ý đó” Bộ Sơ Lâm lúng túng, không biết diễn đạt ý nghĩ của mình thể nào, “Ta chỉ nghĩ, Thái
tử điện hạ có tình cảm với muội, vậy thì muội hãy chân thành đáp lại tình cảm của hắn, hai người kề vai sát cánh
bên nhau, làm một đôi uyên ương hạnh phúc. Muội hãy xem hắn quan trọng như người thân, đồng thời khiến hắn
cũng trân trọng mình như thế, vậy thì hắn sẽ luôn lắng nghe ý kiến của muội, đương nhiên sẽ không làm việc gì
khiến muội phải buồn lòng”
Sắc mặt Thẩm Hi Hòa dịu đi: “A Lâm, trong quan điểm của ta, tình cảm là phải tự nhiên, là nước chảy thành sông.
Có là có, không là không, không thể vờ như tình sâu nghĩa nặng để đạt được ý đồ. Chẳng ai ngốc đến mức không
phân biệt được thật lòng giá ý cả”
Ban đầu, nàng muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Hoa Ung để đạt được mục đích gả vào Đông cung, nhưng điều đó
không có nghĩa là giả vờ yêu hắn. Chẳng qua nàng chỉ phô bày ưu thế của mình với Tiêu Hoa Ung, đồng thời
truyền đạt ý tứ của mình, để Tiêu Hoa Ung cũng cảm thấy nàng là lựa chọn thích hợp nhất dành cho hắn.
“Ta đâu có bảo muội giả vờ.”
“Nhưng ta không có tình cảm gì với hắn cả” Thẩm Hi Hòa ngắt lời Bộ Sơ Lâm.
Bộ Sơ Lâm ngạc nhiên: “Đã không thích, sao muội còn gả cho hắn?”
“Trên đời có bao nhiều người thành hôn vì tình chứ?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại.
Bộ Sơ Lâm á khẩu.
Đúng vậy, ai sống trên đời cũng thành hôn theo lệnh của phụ mẫu, lời của mỗi mai, nhà nào châm chước thì cho đôi
bên gặp mặt một lần, cùng lắm là được phép trò chuyện,