Phó gia! Khi cách năm ngày, Phó Minh Hành lại lần nữa đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy giọng nói quấy nhiễu người trong mộng kia ——“Tiền bối.
”“Đêm nay vãn bối lại tới làm phiền, một tuần này ngài trải qua thế nào, chuyện giải trừ khế ước đã suy sự nghĩ kỹ chưa? Vãn bối không phải muốn ép buộc tiền bối giải trừ khế ước, thật sự là nếu bị khoá hồn khế này trói định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của tiền bối, vì tương lai sau này của ngài……”Phó Minh Hành biết chính mình là đang nằm mơ, hơn nữa cũng biết người đang nói chuyện chính là Tạ Ngọc, mỗi lần nghe thấy tên chết tiệt kia lải nhải, trong lòng hắn nghĩ không ra chính mình như thế nào lại luôn nằm mơ thấy Tạ Ngọc nói chuyện với mình? Lại là cái gì mà giải trừ khế ước kỳ quái gì đó, rồi khoá hồn khế nữaPhó Minh Hành không phải là người thích trốn tránh vấn đề, nếu như ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, vậy hắn liền đi xem thử rốt cuộc ở trong mộng của hắn, Tạ Ngọc muốn nói với hắn cái gì.
Ý thức từ trong giấc ngủ thăng trầm tỉnh lại, lại hành tẩu ở trong một mảnh không tối tăm yên tĩnh.
Phó Minh Hành biết đây là cảnh trong mơ của mình, hắn là một người rất ít nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ, hoàn cảnh xung quanh đều là tối đen như mực như thế này, hắn cũng đã sớm thành thói quen, cho nên cũng không hề cảm thấy lạ.
Giọng nói quấy nhiễu người khác đang ở phía trước, vẫn còn đang lải nhải không để yên ——“Vãn bối cũng là vì ngài suy nghĩ, ngài cũng không nghĩ sau này đánh quang côn cả đời đúng không, như vậy sẽ rất thảm a, vãn bối cũng rất băn khoăn, chỉ cần ngài chịu cùng vãn bối giải trừ khoá hồn khế, hết thảy mọi chuyện đều sẽ giải quyết rất dễ dàng.
”Quang côn? Hừ, Tạ Ngọc còn có lá gan nhắc đến chuyện này, là ai bắt cóc đối tượng đính hôn của hắn? Tuy rằng hắn với Lý Thục Viện cũng chưa gặp mặt được mấy lần, cũng chưa nói tới cái gì thích hay không thích, nhưng đỉnh đầu bị người khác làm cho mọc cỏ xanh mơn mởn, chỉ cần là đàn ông đều không thể nhịn được.
Tạ Ngọc cư nhiên còn dám ở trong mộng của hắn nhắc đến chuyện này, lá gan thật sự rất lớn a.
Phó Minh Hành bị nghẹn một cục tức ngay cổ, hướng về phía giọng nói đi đến, dần dần, phía trước không gian