Châu Chấn Kiệt bắt đầu làm quen với cô gái này.
"Cô tên là gì vậy?"
Khương Bạch Ngọc nghe vậy như một đứa trẻ bị tra khảo đáp lại.
"Khương Bạch Ngọc."
Giọng nói còn mang theo e sợ, Châu Chấn Kiệt nghe ra sự sợ hãi của cô liền trấn an.
"Đừng lo lắng tôi không có ý gì xấu đâu.
Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với quản lý bên kia để cô không bị trách mắng."
Ngữ điệu trầm ấm kia làm Khương Bạch Ngọc hạ xuống cảnh giác trong lòng, cô lúc này mới mạnh dạn hỏi.
"Vậy trả lại anh cái này, nếu chuyện đã kết thúc anh có thể đưa tôi về lại chỗ làm được chứ?"
Nói rồi cô cầm lấy chiếc nhẫn kia giơ ra trước mặt của Châu Chấn Kiệt.
Nhìn chiếc nhẫn mà bản thân đã tốn bao nhiêu tâm tư làm ra cho Viên Châu Hoa khiến hắn khó chịu.
Chân Chấn Kiệt đẩy tay cô về nói.
"Cô cứ giữ lấy đi khỏi cần trả lại làm gì."
"Nhưng chiếc nhẫn này rất đắt tiền, nếu tôi đánh mất nó thì sao?"
Châu Chấn Kiệt trầm tư một hồi sau đó trên môi hắn hiện lên một nụ cười chua chát.
"Mất ư.
Vậy cũng tốt."
Chiếc nhẫn này cũng như Châu Viên Hoa, trước đây là bảo vật trong tay, còn bây giờ đều không đáng giá một xu trong mắt hắn. Khương Bạch Ngọc chớp mắt quan sát nam nhân, đôi mắt kia đã không còn sắc bén mà hiện ra sự thống khổ.
Có điều rất nhanh đã bị hắn che giấu đi, cô đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ như không thấy gì.
Châu Chấn Kiệt cúi đầu đưa tay xoa xoa mi tâm, lưỡng lự với ý tưởng ban nãy của mình.
Cuối cùng hắn vẫn nói ra.
"Cô Khương, tôi đang có một công việc dành cho cô, cô có muốn làm không? Tiền lương với tôi không thành vấn đề."
Khương Bạch Ngọc bị câu nói của hắn dọa sợ, cô suy nghĩ bản thân mình có thể làm gì cho nam nhân này được chứ.
"Anh có thể nói rõ ràng ra được không?"
Châu Chấn Kiệt sau đó nói ra muốn Khương Bạch Ngọc cùng hắn ký hợp đồng tình nhân.
Công việc chủ yếu của Khương Bạch Ngọc chỉ là diễn kịch cùng hắn trước Viên Châu Hoa cũng như đám phóng viên.
"Cô yên tâm hợp đồng này hoàn toàn bình thường, tôi sẽ không làm những chuyện kỳ quái với cô đâu."
Khương Bạch Ngọc mím môi, nghe đến phần lợi ích khi ký hợp đồng quả thực rất hấp dẫn.
Chỉ cần làm hai tháng là có thể trả hết tiền cho bọn chủ nợ rồi.
Nhưng cái gì càng hấp dẫn càng phải đề phòng, Khương Bạch Ngọc không có ngốc mà dễ dàng chấp nhận như thế.
Cô lắc đầu nói.
"Cái này phải xin lỗi anh rồi, tôi không làm được."
Châu Chấn Kiệt đối với lời nói của cô không quá bất ngờ, việc nghi ngờ một người đàn ông xa lạ là bình thường.
Hắn nói với tài xế trở lại khách sạn ban nãy.
Chờ đến khi dừng trước cửa sau của khách sạn, Châu Chấn Kiệt đưa danh thiếp của mình ra nói.
"Tôi cho cô hai ngày, cô cứ suy nghĩ kỹ về vấn đề này đi."
Khương Bạch Ngọc nhận lấy danh thiếp gật đầu đáp sẽ suy nghĩ rồi ra khỏi xe.
Nhìn theo chiếc xe đi xa dần cô mới nhớ ra trên tay mình vẫn còn cầm chiếc nhẫn đính hôn kia của hắn.
Cô định chạy theo trả lại nhẫn nhưng xe đã đi xa rồi, Khương Bạch Ngọc nhìn xung quanh không có ai mới cẩn thận cất chiếc nhẫn vào trong túi mình, thầm nghĩ khi nào đó gặp mặt sẽ trả cho hắn.
Đúng như lời nam nhân kia nói, quản lý không những không trách mắng cô mà còn trả đủ số tiền lương.
Khương Bạch Ngọc vui vẻ cầm chỗ tiền đó trở về nhà trọ.
Cô vừa mới vào cửa đã bị Lý Lan xông tới chất vấn.
"Trời ơi! Khương Bạch Ngọc cậu cùng với Châu tổng của tập đoàn Châu Thị là như thế nào vậy!!!"
Khương Bạch Ngọc ngẩn người, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô Lý Lan bèn cầm lấy điện thoại giơ ra.
"Này này, video cậu được Châu tổng cầu hôn này là thật hả!"
Khương Bạch Ngọc nhìn tiêu đề, thì ra nam nhân ban nãy là Châu Chấn Kiệt của tập đoàn Châu Thị.
Chẳng biết vì lý do gì mà hắn lại làm như thế, nhưng cái này cùng cô không có can hệ nữa rồi.
Cô nói với Lý Lan bản thân cô cũng chẳng biết gì hết, thấy vậy tinh thần hóng chuyện của Lý Lan tụt xuống.
Lý Lan nhún vai đi vào trong phòng bếp, vừa đi vừa nói.
"Haizzz, thôi cậu không muốn nói thì tôi cũng không ép.
Chúng ta ăn cơm đi."
"Chờ lát, tôi đi thay đồ đã."
Khương Bạch Ngọc vào phòng ngủ lấy quần áo ra, bỗng dưng có tin nhắn lạ hiện lên.
Cô cầm điện thoại đọc qua, càng đọc khuôn mặt cô càng biến sắc.
Khương Bạch Ngọc thoát khỏi mục tin nhắn ngay lập tức gọi