Đường về nhà hôm nay cô cảm thấy thật là xa, chả hiểu sao cô chỉ muốn kéo dài thời gian này mãi, khiến nó không bao giờ kết thúc. Nhưng đó là mong ước mà thôi, khoảnh khắc này cũng đến lúc phải dừng lại rồi.
- Tôi lên phòng trước đây, cảm ơn vì bữa tối hôm nay
- Khoan đã Hạ Linh
Anh gọi cô, cô quay đầu lại thì thấy anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp tinh tế, một chiếc dây chuyền được lấy ra từ trong chiếc hộp
- Cái này là.....
- Hôm nay là Valentine mà, coi như là đây chính là món quà kỉ niệm mà tôi tặng cho cô từ sau khi chúng ta kết hôn đi
- Cái này nhìn có vẻ rất đắt giá, tôi không thể nhận được đâu
- Cũng chỉ là sợi dây chuyền bình thường thôi, cô không nhận tôi giận đấy?
Giọng của anh mang một chút nũng nịu hờn dỗi mà khiến cô vừa ngạc nhiên vừa buồn cười
- Thôi được rồi, tôi nhận mà, chỉ vì anh bảo cái này không đắt lắm thôi nhé
Nói rồi cô định nhận lấy sợi dây chuyền từ tay anh thì anh lại đi vòng ra đằng sau cô
- Để tôi đeo cho cô
- Đẹp không? _ cô vui vẻ hỏi anh
- Đẹp, rất đẹp! _ anh ngu ngốc đứng nhìn cô mà trả lời
......
Tối hôm sau trong quán cà phê.
- Cậu nói sao cơ? _ Lan Như bất ngờ hỏi
- Mình....hình như nghe thấy