Hạ Linh và Mạc Thiếu Quân đã về, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Bạch Lan Như giả vờ nhắm mắt ngủ, cô thực sự rất ngại khi anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy
\- Lan Như, anh biết em không ngủ. Mở mắt ra rồi hai chúng ta nói chuyện
Cô đành chầm chậm hé cái chăn ra thì thấy mặt anh đang dí sát ngay trước mắt cô, cô giật mình đến mức trán đụng một phát đau vào trán anh
\- Ai da!
\- Em có sao không? Đầu em còn đang quấn băng đấy, phải cẩn thận chứ
Anh lo lắng vừa xoa nhẹ vào trán cô, vừa mắng cô hậu đậu
\- Ai khiến anh dí sát vậy làm gì?
\- Vậy sao em lại giả vờ ngủ chứ?
Cô im bặt. Trời ạ! Biết nói thế nào đây? Nói là cô giả vờ vì ngại à
\- Tôi...ngủ thật mà, do anh gọi nên tôi mới dậy thôi. Mà anh cũng nên về đi, không cần ở lại đây chăm sóc tôi đâu. Tôi sẽ kêu mẹ tôi đến
Cô quay ra tìm điện thoại mà không thấy đâu, ngó ngang ngó dọc nhìn anh thì thấy điện thoại đang nằm trong tay anh. Cô liền tròn mắt
\- Đưa điện thoại cho tôi đi, sao anh lại cầm nó?
\- Em không cần phải gọi cho bác gái làm gì cả, bởi vì anh sẽ chăm sóc cho em
\- Không dám làm phiền anh
Cô ngay lập tức từ chối. Cô sợ anh sẽ bỏ rơi lần nữa, cô rất ghét cái cảm giác đó
\- Anh sẽ không rời xa em đâu, vậy nên đừng sợ nhé! Giờ anh đi mua đồ ăn đây, nằm đây ngoan đấy
Anh xoa đầu cô rồi liền đi ra ngoài. Cô cứ ngồi ngơ ra trên giường. Sao anh biết rằng cô sợ điều đó chứ?
......
Mấy ngày trôi qua, anh luôn chăm sóc cô chu đáo như vậy, chẳng khác gì lần đầu khi cô và anh mới gặp