Mới vào năm học chưa được bao lâu, thời gian đã thắm thoắt thoi đưa trôi đi.
Mùa thu qua, mùa đông đến, trời bắt đầu trở lạnh cực kỳ.
Vì đây là năm học cuối cấp nên không ai dám lơ là, chỉ lo vùi đầu vào việc học, tranh thủ từng phút từng giây một.
Tuy là giờ ra chơi, nhưng không mấy ai rời lớp, chỉ toàn ngồi trong lớp học tập.
Đang ngồi làm bài, Tịnh Kỳ bỗng phát hiện bên dưới mình đang có thứ gì đó tuông trào ra.
Cô đang tới tháng! Nhưng không mang theo băng vệ sinh.
Tịnh Kỳ gấp gáp gọi Vũ Gia: “Vũ Gia.”
Vũ Gia đang làm bài, nghe thấy tiếng Tịnh Kỳ gọi liền quay xuống, hỏi: “Sao vậy?”
Có Trương Khánh Hoà và Lê Minh ở đây, Tịnh Kỳ không dám nói thẳng.
Muốn chồm tới trước cũng không được, vì nếu cô di chuyển máu sẽ tràn ra bên ngoài, chỉ dám ám chỉ nói: “Đê vỡ rồi…” Đoạn nói xong cô còn liếc xuống dưới ám chỉ.
Vũ Gia há miệng ngờ nghệch không hiểu gì, qua một lúc sau cô nàng mới hiểu ý của Tịnh Kỳ.
Vũ Gia vội nói: “Đợi tao chút.”
Nói rồi cô nàng đứng dậy, lấy từ trong cặp ra một thứ gì đó lén nhét vào trong áo len của mình.
Sau đó Vũ Gia đưa áo khoác màu đen cho Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ vội cầm lấy quấn quanh eo.
Cô đi trước còn Vũ Gia đi sau để che chắn cho cô.
Trương Khánh Hoà nhìn Vũ Gia hỏi: “Em đi đâu thế?”
Vũ Gia đáp qua loa: “Xí em về chừ.”
Lê Minh tuy không hiểu Tịnh Kỳ với Vũ Gia nói gì nhưng nhìn cách hai người cư xử, cách đi đứng của cô cậu đủ hiểu chuyện gì.
Cậu lấy tự trong cặp ra một cái quần học sinh rồi vọt chạy đi.
Trương Khánh Hoà thấy thế vội hỏi: “Mày đi đâu đấy?!”
Tịnh Kỳ ngồi trong nhà vệ sinh mặt mày nhăn nhó, nói: “Chết rồi Gia Gia….”
Vũ Gia đứng ngoài sốt ruột tới gần buồng Tịnh Kỳ, hỏi: “Sao vậy?”
Tịnh Kỳ cắn môi nói: “Dính hết ra quần nhỏ rồi.
Không thể dán băng vào được.”
Vũ Gia cũng lo lắng: “Thế làm sao đây.”
Đột nhiên có người gõ cửa nhà vệ sinh, khiến hai cô gái đều giật nảy mình.
Vũ Gia nhỏ giọng nói với Tịnh Kỳ: “Mày đợi chút, tao ra ngoài xem thử.”
Vũ Gia vừa ra ngoài đã thấy Lê Minh đứng trước cửa làm cô giật nảy mình.
Nhưng chưa kịp để cô nàng lên tiếng, Lê Minh đã đưa quần học sinh cho Vũ Gia, nói: “Cầm vào cho Tịnh Kỳ đi.”
Vũ Gia nhìn quần học sinh mà thở dài.
Bây giờ quần nhỏ dính đầy máu hết rồi, quần học sinh này cũng chẳng mặc được nữa.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện con gái, không thể nào nói cho Lê Minh biết được.
Cô đành cầm lấy rồi đi vào trong.
Vũ Gia mở chiếc quần được gấp gọn ra, thấy bên trong là một bao đựng quần nhỏ màu hồng.
Cô sững sờ nhìn rồi bật cười đưa nó cho Tịnh Kỳ.
Tịnh Kỳ thấy đã có quần nhỏ liền thở phào.
Nhưng chiếc quần học sinh này cô mặc không vừa.
Cô phải kéo thắt lưng quần lên tới ngực thì ống quần mới đỡ dài.
Mặc quần xong, cô lấy dây chun cột thắt lưng quần lại, sau đó bỏ hết đồ nhớp vào bao đen Vũ Gia đưa.
Tịnh Kỳ vừa đi ra vừa hỏi: “Mày kiếm đâu ra quần nhỏ vậy?”
Vũ Gia cười nham hiểm, không trả lời câu hỏi của Tịnh Kỳ chỉ nói: “Mày đi ra ngoài thì biết ngay.”
Tịnh Kỳ vừa đi ra ngoài đã thấy Lê Minh đứng dựa người vào tường nhà vệ sinh nữ.
Cô nhìn thấy cậu mà ngỡ ngàng, cái khung cảnh này sao cứ quen quen.
Tịnh Kỳ ngờ ngợ như đoán được chuyện gì, cô lúng túng không dám nhìn Lê Minh, cũng không dán hỏi gì.
Lê Minh ghé sát mặt Tịnh Kỳ ngả ngớn hỏi: “Vừa không?”
Tịnh Kỳ không biết Lê Minh hỏi vừa là vừa cái gì.
Quần học sinh hay…quần nhỏ….
Tịnh Kỳ không trả lời chỉ nói xảm ơn rồi chạy biến về lớp mình.
Lúc vào lớp, Trương Khánh Hoà nhìn họ chằm chằm, hỏi: “Mấy người đi đâu vậy?”
Vũ Gia vừa đi vào chỗ ngồi vừa cười tinh nghịch nói: “Chuyện người lớn.”
Không