Đang tới tháng nên bụng Tịnh Kỳ cực kì khó chịu.
Cô phải vừa ôm bụng xoa xoa vừa làm bài tập thì mới đỡ hơn được.
Khi đang đau bụng đến nhăn mặt, có thứ gì đó ấm ấm áp lên má Tịnh Kỳ, làm cô giật mình quay qua nhìn.
Đó là Lê Minh.
Lê Minh ngồi xuống ghế, đưa bình sữa đậu nành ấm nóng qua cho Tịnh Kỳ, đoạn nói: “Cậu để ở bụng cho đỡ đau đi.”
Tịnh Kỳ mở to mắt nhìn bình sữa rồi cười tươi nhận lấy nó nói: “Cảm ơn nhé.” Đoạn nói xong, cô để bình sữa vào trong áo len.
Ngay lập tức Tịnh Kỳ liền cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn nhiều.
Vì là học sinh cuối cấp, nên ai cũng phải tham gia vào lớp học buổi tối.
Tới 7 giờ mới được về.
Khi Tịnh Kỳ đang đạp xe gần tới nhà, thì đột nhiên ai đó đạp mạnh vào thân xe.
Không kịp phản ứng, vô liền ngã nhào về một phía.
Té ngã vào trời đông cực kì đau, nhưng may mắn Tịnh Kỳ mặc quần áo dày nên không bị trầy xướt gì cả.
Tịnh Kỳ khó chịu, trừng mắt về phía trước.
Lục Giai Kỳ từ trong hẻm đi ra với nụ cười giễu cợt vẫn còn nằm trên môi.
Đi bên cạnh cô ta là hai cô học sinh.
Đó là hai người đi theo Lục Giai Kỳ khi Tịnh Kỳ bị đẩy ngã ở căn tin.
Tuy rất sợ, nhưng Tịnh Kỳ vẫn cố gắng bình tĩnh, nhìn Lục Giai Kỳ chòng chọc, hỏi: “Cậu làm cái gì thế hả?”
Lục Giai Kỳ đi tới gần, cười khẩy nói: “Cậu thích mách lẻo lắm mà, đúng không?”
Tịnh Kỳ không hiểu cô ta đang nói gì, nhăn mặt hỏi lại: “Mách lẻo gì?”
Lục Giai Kỳ tức giận đến bật cười, quát lớn: “Nếu không phải cậu thì ai dám mách lẻo Văn Uyển Đình tôi hút thuốc hả.
Triệu Thư Di sẽ không đi làm chuyện này, một đứa nhát gan như Lưu Nhã Tịnh càng không dám.
Chỉ có cậu thôi.”
Đoạn nói xong, Lục Giai Kỳ ra hiệu cho hai người bên cạnh mình đi qua khống chế Tịnh Kỳ lại.
Hai tay cô lập tức bị bẻ ra sau, vai bị đẩy về phía trước.
Dù có vùng vằng thế nào cũng không thoát được.
Lục Giai Kỳ từ từ đi tới, cô ta từ trên cao nhìn xuống Tịnh Kỳ đang quỳ dưới đất với ánh mắt khinh bỉ.
Đoạn cô ta giơ tay lên định tát Tịnh Kỳ thì đầu đột nhiên bị giật ra đằng sau, ngã sóng soài.
Tịnh Thi quấn tóc Lục Giai Kỳ vào trong tay mình, giật mạnh mấy cái để cô ta không thể đứng lên.
Khi cô ta định dùng ngón tay bấu vào tay Tịnh Thi, cô bé lại càng dùng lực mạnh hơn kéo cô ta đi.
Tịnh Thi nhếch méo cười: “Mày dám đánh chị tao à.”
Lục Giai Kỳ bị kéo đến nổi đầu đau điếng, không thể nói được gì ngoài những tiếng thét chói tai.
Hai cô bạn đang giữ lấy Tịnh Kỳ thấy thế định đi qua giúp đỡ, thì Tịnh Thi đã kéo đầu Lục Giai Kỳ lên cao, đoạn hất cằm về phía hai người kia nói: “Tụi bây dám qua đây tao sẽ đập đầu con nhỏ này xuống dưới đất.
Tin không?”
Nhìn thấy Tịnh Thi điên cuồng như thế, không ai dám tới gần, sợ con bé sẽ làm thật.
Tuy bọn họ hay đi bắt nạt người khác nhưng chưa từng gặp phải thứ dữ như Tịnh Thi, nên bây giờ đã sợ đến mặt mày tái mét.
Tịnh Thi kéo Lục Giai Kỳ đi tới gần Tịnh Kỳ rồi mới đẩy cô ta ra.
Không đợi bọn họ kịp hoàn hồn đã nói trước: “Tao đã báo cảnh sát rồi, muốn thì cùng nhau lên đồn.”
Nổi tiếng là người hay di bắt nạt, nhưng dù sao ba người họ vẫn còn là học sinh, nghe thấy có cảnh sát liền sợ hãi đỡ nhau rời đi.
Tịnh Thi nhìn Tịnh Kỳ đang đứng bên cạnh, bĩu môi nói: “Sao chị dễ bị bắt nạt vậy?”
Tịnh Kỳ đi tới dựng xe đạp của mình lên, đoạn nhún vai nói: “Đông quá chị đánh không lại.”
Sau đó hai người nhìn nhau bật cười.
Lúc này điện thoại Tịnh Thi reo lên, có người nhắn tin tới.
Cô bé liền mở điện thoại ra xem.
Tịnh Kỳ đứng bên cạnh, vô tình nhìn thấy hình nền điện thoại của Tịnh Thi giật mình đến há hốc mồn.
Bởi vì hình nền là ảnh Tịnh Thi chụp chung với…..Chu Vỹ!
Tịnh Kỳ sửng sờ hỏi: “Em đang hẹn hò với Chu Vỹ à?”
Tịnh Thi ngạc nhiên hỏi lại: “Chị biết Chu Vỹ?”
“Ừ.
Chu Vỹ là bạn thân của bạn chị.”
“Bạn thân Chu Vỹ là người yêu chị đúng không?”
Tịnh Kỳ thẹn quá hoá giận đánh Tịnh Thi cái, nói: “Đã nói đó không phải người yêu chị rồi.
Mà em hẹn hò với Chu Vỹ bao lâu rồi.”
Tịnh Thi không trả lời ngay mà ngẫm nghĩ gì