Editor: Vermiel Aplisevi
Beta: Jen Aplisevi
________________
Chương 22
Tống Ý như bị đóng băng tại chỗ.
Dáng vẻ này của cô hiển nhiên đã lấy được cảm tình của người đối diện.
Cửu Thiên bước đến gần hơn, cúi đầu nhìn cô dưới ánh đèn sáng rực: “Không biết cô có bật khóc khi bị chính đồng đội cũ của mình ức hiếp không nhỉ?”
Năm đó anh ta rời khỏi YD, YD cũng từng trải qua một thời kỳ đau thương, đặc biệt là Tạ Tinh Thùy.
Quá trình để họ trở mình cũng vô cùng khó khăn.
Lúc ấy Cửu Thiên cùng đồng đội mới gặp lại YD ở vòng bảng, không nể nang gì mà trực tiếp ấn YD xuống đất, các bình luận viên cũng cảm thấy xót xa.
Một người biết rõ đội hình của YD, lại còn cực kỳ quen thuộc với thao tác của bốn người còn lại, một cái nhìn thôi cũng hiểu được hết toàn bộ chiến đội, muốn ép YD nhận thua là một chuyện quá dễ dàng.
Xong trận đó có rất nhiều người mắng chửi Cửu Thiên, nói anh ta vong ân phụ nghĩa, đến đội mới rồi còn quay lại ức hiếp đội cũ.
Cửu Thiên đã phải đăng rất nhiều bài lên Weibo.
“Sau khi mây đen tan đi, ngôi sao sẽ càng tỏa sáng.”
Rất nhiều người cảm thấy anh ta đang nói chính mình, có người lại thấy người anh ta nhắc đến lại là Tạ Tinh Thùy.
Ai là mây đen, ai là ngôi sao?
Không ai biết rõ cả, cuối cùng, anh ta đã đổi ID sau khi rời khỏi YD, chữ Tinh lúc trước biến thành chữ Thiên.
Trong câu mà anh ta vừa hỏi Tống Ý cũng tràn đầy sự ác ý.
Tống Ý rời khỏi CST, tuy rằng lý do khác nhau nhưng lại giống với tình cảnh của Cửu Thiên năm đó.
Cả hai đều cho đồng đội trải nghiệm một nỗi mất mát khó có thể chấp nhận được, cho đồng đội cũ hiểu được người support không có cảm giác tồn tại lại quan trọng đến mức nào, và hiện tại cũng sắp cùng đội mới gặp lại đội cũ.
Chẳng qua là vì năm đó YD không có support mới, cho nên mới bị chèn ép thảm đến vậy.
Mà hiện giờ CST có Cửu Thiên, vòng bảng ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
Cửu Thiên mong chờ cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ lộ ra vẻ tủi thân, khổ sở hay thậm chí là sắp khóc đến nơi.
Nhưng mà……
Tống Ý mở to mắt, không có chút bộ dạng muốn khóc nào, ngược lại đôi mắt còn sáng lên, lấp lánh ánh sao.
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Cửu Thiên cũng cảm nhận được có điều gì đó sai sai.
Quả nhiên, Tống Ý há hốc miệng, run rẩy hét lên: “Cửu Thần!”
Cửu Thiên: “!”
Tống Ý vui mừng hỏi: “Anh có thể cho em xin chữ kí được không?”
Biểu cảm này thì đúng rồi, còn về câu hỏi…Trong tưởng tượng, anh cũng chưa từng nghĩ đến!
Cửu Thiên: “……”
Tống Ý căn bản không hề nghe được anh đã nói gì trước đó, có thể nói bất thình lình gặp được đàn anh mình ngưỡng mộ là chuyện vui nhất trong ngày của cô!
“Anh chờ một chút.” Tống Ý nói: “Em về phòng lấy sổ ngay!”
Trước khi đi Tống Ý còn dặn anh: “Chỉ một chút thôi, sẽ rất nhanh, em sẽ trở lại ngay!” Nói xong cô quay người chạy về phòng nghỉ.
Cửu Thần đứng đơ người tại chỗ, tình huống này thực sự ngoài dự đoán.
Không phải nên khóc sao? Một nét khổ sở, tức giận sao cũng không có vậy chứ?
Đây là cái thái độ gì vậy?
Tống Ý đi nhanh, về cũng nhanh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên do chạy nhanh này rất thu hút người khác.
Cửu Thiên suy nghĩ một lát, mắt thẩm mỹ của Tạ Tinh Thùy không tệ, cô gái nhỏ này sức sống tràn trề, xinh đẹp dễ nhìn.
Tống Ý đưa sổ và bút cho anh ta: “Cửu Thần, làm phiền anh rồi.”
Cửu Thiên có ý xấu thế nào cũng không thắng nỗi đôi mắt sáng lấp lánh này.
Anh ta cầm bút lên, vừa viết vừa hỏi: “Cô thích tôi sao?”
Tống Ý thành thật: “Em trở thành support sau khi xem các trận đấu của anh đó!”
Cửu Thiên dừng bút lại.
Tống Ý nói thêm: “Anh rất lợi hại, vô cùng lợi hại là đằng khác!”
Cửu Thiên ngẩng lên nhìn cô, ở trên sổ ghi hai chữ: “Rời khỏi……”
“Cửu Thiên!” Một người đi đến quát lên đầy tức giận.
Cửu Thiên thay đổi ý định, vốn dĩ chữ Y sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ lại biến thành chữ khác: “Rời khỏi CST, cô có thấy đau khổ không?”
Nhanh chóng viết xong câu này, Cửu Thiến trả sổ lại cho Tống Ý, quay đầu nhìn chàng trai phía sau.
Tạ Tinh Thùy vừa mới rời khỏi ghế host của chương trình hôm nay, bộ vest còn chưa kịp thay ra, mái tóc xoăn nhẹ được cố định bằng keo xịt tóc, vầng trán trơn bóng cũng từ đó mà lộ ra, làm tăng vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của anh lên.
Anh không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi nghiêng đầu nhìn Tống Ý, hỏi: “Vậy cô thích cậu ấy hay thích tôi hơn?”
“Hả?” Tống Ý chớp chớp mắt.
Tạ Tinh Thùy cau mày, tiến lại gần rồi ngăn cản: “Tránh xa cô ấy ra.”
Cửu Thiên vừa định nói tiếp, Tống Ý đã trả lời một cách nghiêm túc:
“Cách đánh của hai anh không giống nhau tí nào, ADC và support cũng không giống nhau, không thể so sánh được.
Nhưng mà quả thật tôi thích Tạ Thần nhiều hơn một chút, dù gì ADC cũng là trung tâm của đội, là mấu chốt chiến thắng của các trận chiến, trên người cũng có nhiều hào quang hơn.
Support giống như một cái bóng vậy, có thể không nhận được nhiều chú ý nhưng vai trò lại rất quan trọng, chơi support đều……”
Cô nói một hơi không ngừng nghỉ, làm Cửu Thiên lộ ra vẻ mặt bối rối, không biết nên đáp lại thế nào: Cô gái à, tôi đang đùa với cô thôi…
Tạ Tinh Thùy cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh ánh mắt anh dịu lại, đắc ý nhếch môi: “Tống Tống là support của tôi, đương nhiên chỉ thích mình tôi.”
Tống Ý thêm mắm thêm muối vào: “Tôi cũng thích Phì ca, đều là C vị* nên tôi sẽ bảo vệ chu toàn hết.”
[*: Vị trí center, trung tâm]
Cửu Thiên: “……”
Lúc này Tạ Tinh Thùy đã trở về với dáng vẻ thường thấy, anh cười tủm tỉm tiến lại gần, vỗ nhẹ vào lưng Cửu Thiên: “Lão Cửu, hoạt động tiếp theo sắp bắt đầu rồi, chúng tôi không tiếp anh nữa.
Gặp lại sau!”
Nhìn thì cứ như bạn cũ vui mừng chào hỏi, nhưng thật ra là trận chiến ngầm giữa hai bên, sắc mặt Cửu Thần cũng xám xịt từ lâu.
Tạ Tinh Thùy đi đến chỗ Tống Ý: “Đi thôi, chuẩn bị lên sân khấu.”
Trước khi đi Tống Ý còn lễ phép chào hỏi Cửu Thiên, hẹn lần sau gặp lại.
Lưng Cửu Thiên còn đau nhưng vẫn cố mỉm cười, trong lòng cũng đau xót không kém.
Tống Ý đi được vài bước rồi bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn vào cuốn sổ ban nãy, xoay người về phía Cửu Thiên, trả lời câu hỏi của anh: “Tôi sẽ không đau khổ đâu.”
Cửu Thiên nhìn cô.
Tống Ý nhìn thẳng vào mắt Cửu Thần, kiên định nói: “Tuy rằng trình độ của tôi không bằng Cửu Thần anh, nhưng YD mạnh hơn CST, ADC của tôi cũng mạnh hơn đội của anh, cho nên YD chắc chắn sẽ không chịu thua trước CST.”
Tạ Tinh Thùy đang đi trước cũng dừng lại nhìn.
Đồng tử Cửu Thiên hơi co lại.
Một lúc lâu sau anh ta mới chậm chạp nở một nụ cười khinh thường, môi mỏng mấp máy nói ra bốn chữ: Cô nhóc ngạo mạn.
Tạ Tinh Thùy tranh thủ nắm lấy cổ tay Tống Ý, kéo cô trở về phòng nghỉ.
Vừa mới vào phòng nghỉ, Phì ca đã chạy ra: “Hai người đi đâu thế? Nhanh lên đi, chỉ còn chờ hai người thôi đó!”
Áo Tống Ý mặc hôm nay là loại tay ngắn, khiến độ ấm từ tay của Tạ Tinh Thùy vẫn còn phảng phất trên cổ tay của cô.
Tạ Tinh Thùy