Tống Ý ấp úng hồi lâu mới nói: “Thật sự không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
Đào Đào: “Ừm hử?”
Tống Ý hít nhẹ một hơi, cô đặt cái tay lạnh như đá lên mặt rồi thuật lại: “Anh ấy…… Thổ lộ với mình, sau đó……”
Đào Đào bổ sung giúp cô: “Sau đó cậu không từ chối phải không?”
Tống Ý nhỏ giọng: “Mình nói mình cần thêm chút thời gian.”
Giọng nói của Đào Đào có lẫn cả ý cười: “Tốt thật.”
Tống Ý ngây người, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: “Hình như cậu không bất ngờ mấy.”
Đào Đào ngáp một cái: “Có gì để bất ngờ đâu chứ?” Chuyện xảy ra ngày hôm đó, có ai không nhận ra? Tạ Tinh Thuỳ không chỉ thích Tống Ý, mà đã yêu sâu đậm, thấm vào tận xương tuỷ.
Tống Ý cũng suy nghĩ cẩn thận, gương mặt cô hơi ửng hồng, cô nói: “Mình sợ sẽ phụ lòng anh ấy.”
Đào Đào đáp lại: “Cậu có thể nghĩ được như vậy, mình thấy vui thay Tạ Thần.”
Tống Ý không phải là người am hiểu những chuyện này, nói đến đây đã là cực hạn của cô: “Vậy…… Mình ngủ nhé?”
“Ngủ đi, ngủ đi!” Đào Đào cười đùa: “Mơ đẹp nha~~~”
Tống Ý tắt điện thoại.
Đào Đào vừa rồi còn cợt nhả ngã người lên sô pha, áo ngủ thật mỏng vẽ ra đường cong cơ thể quyến rũ hấp dẫn, mái tóc uốn gợn sóng nằm tán loạn, tuy nó che khuất được đôi mắt nhưng không che được đôi môi đỏ mọng còn chưa tẩy trang của cô ấy.
Cô ấy nhìn quanh ngôi nhà to lớn nhưng lạnh tanh, một chốc sau lại nhếch môi cười: Tống Ý rất may mắn mới gặp được Tạ Tinh Thuỳ.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Đào Đào không nhúc nhích, bước chân của người đó rất trầm ổn, rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy.
Đào Đào nhắm mắt lại, mùi rượu nhàn nhạt và âu phục buốt lạnh cùng ập đến.
Người đàn ông đó đặt một nụ hôn như có như không lên tóc cô, tiếng nói trầm thấp của người đó vang lên: “Ngủ rồi sao?”
Hôm sau.
Tống Ý ngủ một giấc vô cùng sảng khoái, lúc ra khỏi phòng, cô ngửi thấy mùi đồ ăn.
Ồ…… Ai đang nấu vậy?
Tống Ý tiện tay túm mái tóc dài lại, nhưng phát hiện không có dây để buộc lại, cô đang định về phòng thì nhận ra mùi thơm ấy không phải bốc lên từ dưới lầu.
Cô tò mò đi qua đó, gian phòng luôn đóng chặt ở lầu 4 nay lại được mở ra……
Thì ra đây là một gian bếp!
Tống Ý đến gần, cô thấy bóng người đang bận rộn bên trong đó.
Mùa thu mặt trời mọc rất trễ, nhưng căn phòng vẫn sáng ngời vì ánh đèn, bộ đồ làm bếp mới tinh, dáng người cao gầy, nhìn từ bên ngoài, đây cứ như khung cảnh trong phim, từ tốn thong dong làm người khác say mê không dời mắt được.
Dường như nhận ra có người đến gần, chàng trai đó xoay người lại, ngũ quan anh tuấn đó dưới ánh đèn cứ như một bức tranh cổ, kèm theo cả nụ cười chậm rãi xuất hiện trên môi, tạo ra vẻ lười biếng nhưng vẫn đẹp trai ngút ngàn.
Tống Ý ngây người.
Tạ Tinh Thùy cất lời trước: “Buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng…… tốt lành.”
“Đến đúng lúc lắm.” Tạ Tinh Thùy chào đón cô đến thế giới của anh: “Lại nếm thử tay nghề của tôi đi.”
Tống Ý cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô hắng giọng hỏi: “Anh biết nấu ăn sao?”
Tạ Thần biết nấu ăn sao? Đúng là không thật…… chẳng qua là nấu cơm thôi, anh giơ máy tính bảng có hiện thực đơn lên: “Lần đầu tiên làm, ăn không ngon đừng chê.”
Tống Ý bị chọc cười: “Anh vừa học vừa làm sao?”
Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Vẫn ổn, không khó lắm.”
Tống Ý lại gần nhìn, cô vô cùng kinh ngạc: “Phong phú quá.”
Tạ Tinh Thùy thụ sủng nhược kinh: “Tất cả đều là bánh mì nướng……”
Không sai, tất cả đều là bánh mì nướng, nhưng có rất nhiều loại, hơn nữa còn được làm cực kỳ tinh xảo, nhìn sơ cũng biết người làm đã dồn hết tâm tư vào.
Không chỉ có bánh mì nướng trứng ốp khoai tây nghiền, mà còn có các nhân khác như cá hồi xông khói phô mai, trái cây tươi, đặc biệt nhất là dâu tây và cherry, Tống Ý vừa nhìn đã lập tức đói bụng!
“Tôi có thể ăn không?” Tống Ý hỏi.
Tạ Tinh Thùy không trả lời, chỉ quay đầu nhìn cô đến nỗi quên cả chớp mắt.
Tống Ý cách anh rất gần, mùi hương nhàn nhạt như có như không, bởi vì đang nhìn chăm chú vào cái thớt nên cô vén tóc ra sau tai, một khoảng da thịt trắng nõn và cái cổ thon dài gần ngay trước mắt……
Tạ Thần cũng đói bụng.
Tống Ý nhìn sang phía anh: “Đội trưởng?”
Tạ Tinh Thùy đột nhiên bị kéo về hiện thực, anh thu lại tầm mắt của mình: “Chờ tôi đi làm nóng đồ uống nhé.”
Tống Ý cong mắt: “Tôi muốn uống nước chanh nóng.”
Khoé miệng Tạ Tinh Thuỳ nhếch lên: “Không thành vấn đề.”
Chưa qua bao nhiêu lâu hai người đã cùng nhau ngồi vào bàn cơm bắt đầu chiến đấu.
Cắn một miếng, Tống Ý vui vẻ khen: “Ngon thật.”
Tạ Tinh Thùy: “Chủ yếu là do nguyên liệu tươi mới thôi.”
Tống Ý cổ vũ anh: “Phân đoạn nấu nướng cũng góp phần không ít.”
Tạ Tinh Thùy muốn lưu lại những lời cô nói vào máy để làm chuông báo thức mỗi sáng sớm, anh đảm bảo mình sẽ thức dậy đúng giờ, từ đây sẽ không làm tuyển thủ cú đêm nữa.
Ăn xong, Tạ Tinh Thuỳ dặn dò cô: “Một lát nữa chúng ta sẽ đi, tôi đặt vé xem lúc 10 giờ.”
Tống Ý gật gật: “Vâng! Dọn dẹp xong tôi sẽ đi thay quần áo.”
Tạ Tinh Thùy không đồng ý: “Em mau đi đi, tôi làm là được rồi.”
Tống Ý muốn ngăn anh: “Không được, tay anh vẫn không nên hoạt động nhiều vậy đâu.” Nói xong cô không giải thích gì nữa mà trực tiếp thu dọn.
Tống Ý là một người có nề nếp, ai cũng có thể nhận ra từ các mặt trong cuộc sống thường ngày.
Tuy cô không quen thuộc với căn bếp nhỏ này nhưng cô có thể làm quen rất nhanh, một lát là nhìn ra quy tắc sắp xếp.
Tạ Tinh Thùy ở bên cạnh xem cái gọi là cảnh đẹp ý vui ấy.
Anh muốn Tống Ý, chỉ muốn cô, tất cả mọi thứ cô có đều hợp với mắt thẩm mỹ của anh, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, một sợi tóc cũng mang lại cảm giác khác biệt cho anh.
Tống Ý dọn xong liền về phòng thay quần áo.
Cô mở tủ đồ ra, trong đầu đột nhiên vang lên giọng của Đào Đào: “Quần áo của mình đâu hết rồi? Mình nên mặc cái gì đây? Không có quần áo thì sao mình ra cửa được!” Nhưng thật ra trong tủ đầy ắp các kiểu dáng, sắp không còn chỗ để treo nữa.
Tống Ý lấy ra một bộ, rồi lại một bộ nữa, lại một bộ nữa……
Cô hoàn toàn tin lời Đào Đào nói, thật sự không có quần áo để mặc!
Bình tĩnh bình tĩnh, Tống Ý tự lẩm bẩm một mình, cô cứ mặc như bình thường vậy.
Ừm…… Ngày thường cô mặc gì? Là bộ này hay bộ kia?
Hình như không đúng.
Rối não chừng ba phút, Tống Ý chỉ bừa một bộ, sau đó mở mắt, cô lại bối rối.
Đó là một chiếc đầm ôm dài, màu sắc rất nhẹ nhàng —— màu trắng gạo.
Đây là chiếc Đào Đào mua lúc cô đi dạo phố với cô ấy không lâu trước đây.
Lúc ấy Đào Đào chọn màu đỏ rực như mặt trời rất đẹp, nhưng đến lúc tính tiền, nhân viên lại đóng gói nhầm một chiếc màu trắng gạo này.
Quần áo của hai người các cô cùng một cỡ nên đồ của người này, người kia vẫn mặc được.
Tống Ý về đến nhà mới biết cô ấy mua hai bộ, Đào Đào nói: “Cái này gọi là áo cặp, sau này chúng ta sẽ cùng mặc.”
Hai cô thường xuyên tặng quà cho nhau, tuy rằng cái áo này rất đắt, ban đầu Tống Ý cũng cảm thấy áp lực, nhưng sau này cô lại tặng Đào Đào món khác là được, không có gì to tát.
Nhưng cái làm cô đau đầu là: “Mình rất ít mặc kiểu như vậy……”
Kiểu dáng rất rất đơn giản, nhưng bó sát người, sau khi mặc vào, ngực ra ngực, eo ra eo, quá…… quá……
Đào Đào nói: “Không sao đâu, nó kín mít như vậy, còn là màu trắng gạo nữa, cậu sợ cái gì?”
Tống Ý nhìn nhìn nó, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng tim đập mạnh một nhịp, cô mặc vào.
Nói thế nào…… Cũng…… Xem như hẹn hò, ăn mặc trang trọng một chút cũng thể hiện sự tôn trọng với Tạ Tinh Thuỳ.
Mặc xong Tống Ý đã thấy hối hận.
Cô rất muốn cởi ra nhưng lúc này truyền đến tiếng đập cửa, Tạ Tinh Thuỳ nói vọng vào: “Em xong chưa? Sắp trễ giờ rồi.”
Phim chiếu lúc 10 giờ, không chừng đi đường còn bị kẹt xe, đúng là không còn sớm nữa.
Tống Ý trả lời lại: “Được rồi……”
Cô lấy hết can đảm mở cửa, Tạ Tinh Thuỳ vừa nhìn thấy đã bị hớp hồn.
Anh đã sớm biết dáng người của Tống Ý rất đẹp, nhưng mà……
Tống Ý không được tự nhiên: “Tôi…… Tôi……”
Tạ Tinh Thùy nhẹ hít một hơi: “Em mặc áo khoác vào đi.”
Tim Tống Ý đập bụp bụp.
Tạ Tinh Thùy bổ sung thêm vào câu vừa nãy: “Bên ngoài có gió, em mặc thêm áo khoác vào đi.” Tuy rằng giọng nói rất bình tĩnh, nhưng