Mười phút gắp được một rổ đầy!
Tống Ý lâng lâng, khi con gấu cuối cùng được găos lên, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô được thoả mãn hoàn toàn, mà đồng thời cũng cứu vớt được những bé dễ thương này, quả là một phi vụ hoàn hảo!
Người vây quanh ngày càng nhiều, tuy mọi người đều đang vội vào rạp nhưng có người một lúc gắp được nhiều như vậy cũng rất đáng để xem.
Mọi người rối rít xúm lại, ai nấy hít vào một hơi thật sâu.
Tạ Tinh Thùy và Tống Ý đã ngụy trang, tạm thời chưa bị ai nhận ra, nhưng trong đám đông đã có người cầm điện thoại lên, nếu bị quay lại, đăng lên mạng thì chắc chắn các fans có hỏa nhãn kim tinh sẽ nhận ra.
Tống Ý còn đang ngẩn người, Tạ Tinh Thùy nằm chặt lấy tay cô, thoát khỏi đám đông để vào rạp.
Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, Tống Ý mới hoàn hồn lại, cô hỏi Tạ Tinh Thùy: “Sao anh giỏi trò này quá vậy?”
Tạ Tinh Thùy: “Hửm?” Anh không nghe rõ lời cô nói, vì nhân viên rạp đang bắt đầu chiếu quảng cáo.
Tống Ý kề sát vào tai anh lặp lại lần nữa.
Tạ Tinh Thùy đã nghe thấy nhưng anh thấy Tống Ý gần mình như vậy nên nảy ra ý đồ xấu, giả vờ như mình không nghe thấy: “Cái gì?”
Môi Tống Ý như sắp dán sát lên tai anh: “Đội trưởng, anh gắp thú kiểu gì thế?”
Tai Tạ Tinh Thùy xụi lơ, anh bình tĩnh hắng giọng: “May mắn thôi.”
Lần này lại đến lượt Tống Ý không nghe rõ.
Tạ Tinh Thùy vẫy tay, Tống Ý đưa tai mình đến gần…
Rạp chiếu phim tối đen như mực nên làn da trắng của Tống Ý cứ như phát sáng, yết hầu của Tạ Tinh Thuỳ cứ chạy lên chạy xuống.
Anh nhích lại trả lời: “Là may mắn thôi.
Nếu gặp phải ông chủ vô lương tâm thì chắc không gắp được nhiều vậy đâu.”
Lão Tạ nhiều mưu thật sự, anh giải thích vấn đề về lực gắp, rồi đẩy sang do may mắn, tránh để sau này gặp phải tình huống chưa kịp chỉnh sửa máy gắp thú đã khiến mình từ tay súng thần thành tay hố thần.
Vả lại còn có thể tạo thành câu tỏ tình lãng mạn, giống như: “Cũng là duyên phận, ngay cả máy gắp thú cũng giúp anh chọc em vui.”
Giọng của anh rất mê người, nói chuyện bình thường cũng có thể làm tai người nghe như bị điện giật.
Lúc này kề sát như vậy, lại còn cố ý đè thấp giọng, Tống Ý không còn nghe rõ anh nói gì nữa, chỉ biết hông mình đã tê rần.
—— Giống như khi còn nhỏ thấy thợ cắt tóc cầm theo tông đơ đi đến gần, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Cũng may bộ phim đã chiếu những cảnh đầu tiên, Tống Ý cầm cốc nước lên hút một ngụm, nghiêm túc nhìn về phía màn hình.
Nhưng Tạ Tinh Thuỳ lại đang nhìn cô.
Phim này là một bộ tình cảm rất nhẹ nhàng, không có điểm gì để chê, dạng hoan hỉ oan gia thường thấy, khi xem không cần dùng đầu óc nhiều, xem với tâm trạng thoải mái là tốt nhất.
Ánh sáng từ màn ảnh đan vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt của cô, tựa như cực quang xuất hiện trên bầu trời trong đêm mùa đông.
Đẹp đến mức khiến nhịp tim người ta tăng tốc.
Hàng mi của Tống Ý khẽ run, dường như cô đã nhận ra ánh mắt của Tạ Tinh Thuỳ.
Cô quay đầu nhìn anh với gò má hơi phiếm hồng.
Tạ Tinh Thùy cũng không tránh đi, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Tim Tống Ý đập thình thịch, cô không được tự nhiên cắn ống hút, trong lòng hơi băn khoăn và hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy cầm tay cô: “Xin lỗi, em đẹp hơn bộ phim nhiều.” Cho nên anh không nhịn được muốn nhìn cô.
Tim Tống Ý lỡ một nhịp, giống như có thứ gì nổ tung.
Cô mau chóng quay đầu nhìn màn ảnh rộng, nhưng trong đầu không hề có chút tình tiết nào của phim.
Chỉ có mỗi giọng nói của Tạ Tinh Thùy, tất cả đều là đôi mắt như vực sâu vạn trượng của anh.
Nơi mặt hồ chứa đầy sao trời, mà mọi ngôi sao đều lấp lánh tên cô.
Kiểu cảm giác được người khác đặt trong lồng ngực nâng niu quá kì diệu.
Bộ phim dài hai tiếng cứ thế trôi qua, trong vô thức đã đến khúc after credits cuối.
Nam nữ chính ôm nhau hạnh phúc y như những chuyện cố tích đã viết: Tốt đẹp, lãng mạn, vĩnh hằng.
Buổi chiếu kết thúc,Tống Ý đeo kính râm và khẩu trang, cô thì thầm: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Tinh Thùy đề nghị: “Chúng ta ăn cơm rồi hẵng về.”
Tống Ý đáp: “Ừm.”
Lúc ra khỏi rạp, Tống Ý nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Từ nhà vệ sinh đi ra, sắp qua khỏi chỗ ngoặt, thế nhưng lại có người gọi cô lại: “Thiên Thần?”
Âm điệu này không có chút hoài nghi nào, mà là chắc chắn 100%.
Tống Ý: “…” Cô làm như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh hơn để rời đi.
Ai ngờ người phía sau có đôi chân rất dài, bước vài bước đã đuổi kịp.
Vẫn là nụ cười tươi như ánh mặt trời trong tưởng tượng, A Ly vui đến mức đôi mắt cũng hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Chị cũng đến xem phim ạ?”
Tống Ý nhìn đứa nhỏ này thông qua kính râm.
A Ly cười nói: “Chị có đeo kính râm em cũng nhận ra được!”
Tống Ý bất đắc dĩ gật đầu: “Trùng hợp quá.”
A Ly nói: “Không phải trùng hợp đâu, đây gọi là duyên trời định sẵn!”
Không đợi Tống Ý trả lời, A Ly đã phấn khích tiếp lời: “Chị đi một mình sao? Hay là đi cùng với chị Đào Đào? Hai chị xem suất nào? Dẫn theo em đi! Em xem một mình chán lắm.”
Tống Ý vừa định lên tiếng, A Ly lại cẩn thận bổ sung thêm: “Em không quấy rầy hai người đâu… Em sẽ im lặng.” Nói xong cậu ấy làm động tác khoá miệng lại.
Tống Ý đành phải nhẫn tâm nói: “Tôi đã xem xong rồi, đang chuẩn bị về.”
A Ly rất thất vọng: “Vậy ạ, chị không định ra ngoài ăn cơm sao?”
Tống Ý căng da đầu nói dối: “Buổi chiều còn phải huấn luyện, tôi muốn về căn cứ sớm chút.”
A Ly nhỏ giọng: “Chị ăn cơm rồi hẵng về, chẳng mấy khi mới ra ngoài được mà.”
Tống Ý: “Còn có người đang đợi tôi, tôi đi trước…”
A Ly tìm kiếm cơ hội: “Em tiễn hai người!”
Tống Ý từ chối: “Chúng tôi lái xe đến.”
A Ly hụt hẫng: “Vậy tạm biệt…” Bị từ chối đến vậy rồi, nếu còn chạy theo thì chỉ khiến người ta thấy phiền.
Tống Ý không nói gì nữa, cô chỉ gật chào cậu ấy một cái.
Bước nhanh ra ngoài, vừa thấy Tạ Tinh Thuỳ, cô đã vội vã kéo tay anh.
Lão Tạ thụ sủng nhược kinh, cả buổi không có phản ứng gì.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Tống Ý nhanh chóng chạy qua đó, vừa bước chân vào, cô xoay ra thấy A Ly rời đi với vẻ mặt buồn bã.
Phù… Nguy hiểm thật.
Tạ Tinh Thùy cũng thấy cảnh này.
Tống Ý giải thích: “Vừa nãy tôi gặp A Ly, tôi…” Cô ngừng lại.
Tạ Tinh Thùy: “Em tránh đi cũng tốt.”
Tống Ý ngẩn ra một lúc, cô nhìn về phía Tạ Tinh Thuỳ: “Tôi chỉ không muốn để quá nhiều người biết…”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười nhìn cô: “Biết cái gì chứ?”
Tống Ý há miệng thở dốc.
Tạ Tinh Thùy dịu dàng trấn an: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Tim Tống Ý như rơi từ trên trời xuống lại mặt đất.
Đột nhiên cô nghĩ thông hết tất cả.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, hai người đi ra ngoài.
Bên ngoài là bãi đỗ xe trống trải, ánh đèn sáng tỏ, nhưng dường như đây không phải là nơi để nói những lời như vậy.
Nhưng Tống Ý lại không muốn kéo dài thêm nữa để chọn địa điểm và thời gian, cô nhìn Tạ Tinh Thuỳ: “Em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy sững sờ.
Tống Ý cắn môi dưới, giọng nói gượng gạo, vô cùng thẹn thùng, nhưng cô vẫn dùng cảm nói: “Tạ Tinh Thùy, em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy không tin đây là sự thật.
Tống Ý đỏ mặt nói tiếp: “Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu đến vậy.”
Cô thích Tạ Tinh Thuỳ, đây chính là thích: Anh bị thương cô lo lắng, cô thích nghe lời anh nói, mọi việc anh làm đều khiến tim cô đập nhanh.
Nếu đây không phải là thích, vậy cái gì mới được gọi là thích?
Thời gian có thể có vô số sự kiện xảy ra, nhưng để tim đập mạnh thì chỉ cần một chốc thoáng qua.
Tống Ý nghe thấy tiếng nói của trái tim mình, nó nói lớn bốn chữ: Thích Tạ Tinh Thùy.
Phải mất một lúc lâu sau Tạ Tinh Thùy mới hoàn hồn.
Anh tiến lên, dùng một tay kéo cô vào lòng mình.
Khoé môi Tống Ý cong lên, cô chậm rãi giơ tay ra, ôm chặt lấy anh.
Nam nữ chính trong phim ôm nhau trong biển hoa mơ mộng, khắp chốn đều có hoa oải hương, còn có tuyết trắng phất phơ và căn phòng nhỏ lãng mạn, bầu trời trắng tinh sáng lên như thiên đường.
—— Đẹp đẽ, lãng mạn.
Nhưng thật ra cảnh đẹp nhất là khi mình được ôm, bối cảnh chỉ còn là phần râu ria.
Hai người ôm lấy nhau, hai trái tim sát cạnh nhau, toát ra