Mọi người cùng ăn uống, nói cười, mọi chuyện đều xoay quanh đại thắng lần này.
Lúc này, ta mới biết được rõ tên của hai người được ca ca mang về.
Nam nhân tên Võ Tùng, nữ nhân tên Bắc Linh, cả hai đều là nhân tài mà ca ca tìm ra được sau trận chiến vừa rồi.
Khi biết hai người này đã vào sinh ra tử cùng ca ca, ta ngay lập tức thấy kính nể vô cùng.
Đối với ta, những người cầm thương đánh giặc đều xứng đáng được gọi là anh hùng!
Vì vậy nên, khi nhìn hai người họ, ta tươi cười nhiều hơn một chút.
Võ Tùng thấy ta nhìn hắn cười, hắn cũng khách sáo cười lại một cái.
Chỉ là cười thì thôi đi, đường này hắn còn đỏ mặt!
Cảm nhận được ca ca đang nhìn mình, ta quay sang.
Thật ra nhìn bên ngoài, huynh ấy vẫn tỏ ra bình thường, nhưng chung sống bao lâu nay, ta vừa nhìn thấy tay hắn vân vê chiếc nhẫn gỗ trên ngón cái, ta liền biết được hắn đang không vui.
"Ca ca, huynh ăn thêm cá này đi, tươi lắm!".
Ta cũng không biết ca ca làm sao lại không vui, nhưng cứ dỗ người trước đã! Huynh ấy thích nhất là ăn cá, ta liền nhanh lẹ gắp một đũa, lựa xương ra rồi bỏ vào chén của huynh ấy.
Trần Cảnh Dương hài lòng nhìn ta một cái rồi tập trung ăn cá của mình.
Nhưng ta chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại tiếp tục cảm nhận được một người khác đang nhìn mình nữa!!! Làm sao vậy? Ta chỉ là khách sáo cười một cái, lại như thường lệ mà gắp cá cho ca ca thôi, hết người này đến người khác nhìn ta là vì sao???
Bắc Linh lúc này chợt lên tiếng, nhìn thẳng ta rồi nói: "Tình cảm huynh muội của hai người thật tốt! Làm ta hâm mộ không thôi".
Nói xong, còn nhìn sang người bên cạnh ta, cười dịu dàng.
Ta bị câu nói này làm tim run rẩy một chút, đúng vậy, tình cảm huynh muội a.
Ta cười, đang định đáp lại đúng vậy thì đã bị ca ca chặn họng.
"Bắc Linh, ngươi nói gì vậy? Tốt cái gì chứ! Muội ấy chưa bao giờ khiến ta bớt lo!".
Huynh ấy vừa nói, vừa liếc ta một cái rõ sắc bén.
Tươi cười trên mặt ta cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt người kia.
Ta khiến huynh lo hồi nào cơ chứ! Là ai săn sóc nấu cháo cho huynh? Là ai gắp cá còn phải gỡ xương cho huynh hả? Mau nôn hết ra đây!!!
Dường như ca ca nhận ra ta đang tức giận, bèn cười cười, gắp cho ta một cái móng lợn.
Ta nhìn chằm chằm cái móng lợn ấy, nhìn thế nào cũng cảm thấy huynh ấy đang trào phúng ta! Được lắm Trần Cảnh Dương, ở đây có khách nên không tiện, đợi họ đi rồi, huynh xem ta sẽ trị huynh như thế nào!
Ta ngước mắt lên nhìn Bắc Linh, thấy nàng ta cũng cười, chỉ có điều, ý cười không đạt đến đáy mắt.
Phụ thân nhìn hai huynh muội như