Nhìn bóng dáng của hai người Bắc Linh và Võ Tùng dần biến mất.
Ta liền sắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng ra tay với người nào đó.
Nhưng còn chưa để ta có cơ hội trả thù thì ca ca đã bị phụ thân gọi vào trong thư phòng.
Ta hậm hực nhìn hai người vừa đi vừa nói chuyện, quyết định về phòng tắm rửa một chút, sẵn tiện đem theo mấy cái hà bao ta đã thêu được mấy tháng nay đưa cho ca ca.
A Hoa bên cạnh nhìn ta mãi, bỗng nói ra một câu: "Thiếu gia trở về, tiểu thư nhìn có sức sống hơn hẳn đó ạ!"
"Vậy sao? Sức sống gì chứ! Ta là bị ca ca làm cho tức chết mới phải!".
Nói như vậy, nhưng ta vẫn không nhịn được tươi cười.
Ca ca bình an trở về, còn không có trốn tránh ta, ta không vui sao được cơ chứ? Ta quyết định rồi, ta sẽ thành thành thật thật đối xử với ca ca như là huynh trưởng! Chúng ta tốt nhất nên làm huynh muội giống như trước đây sẽ tốt cho cả hai hơn!
Tắm rửa xong, ta mặc xiêm y màu trắng thêu hoa hải đường, bừng bừng sức sống đi tìm ca ca.
A Phúc thấy ta tới, liền như đã được căn dặn trước đó, tươi cười nói: "Tiểu thư tới rồi! Thiếu gia chờ người ở bên trong đó!".
"Ta có đem bánh vừng theo, ngươi cũng lấy một cái đi A Phúc".
Ta vừa nói, vừa ra hiệu cho A Hoa.
Chỉ có điều, rất nhanh sau đó ta liền cảm thấy không thích hợp!
Vậy mà ta thấy cái gì đây? Tỷ ấy đỏ mặt, cẩn thận đưa miếng bánh vừng kia cho A Phúc, tên kia thì liếc nhìn A Hoa một cái, cầm lấy có miếng bánh còn cầm nhầm tay của A Hoa!
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình lại tưởng mình đã giấu kĩ, ta: "...".
Hai người này là từ khi nào vậy? Sao ta ở cạnh họ lâu như vậy lại không nhận ra?
Nhưng nhìn ánh mắt sáng long lanh của A Hoa, ta không nói gì nữa, chuyện của họ, để họ tự giải quyết đi, ta vẫn nên tìm ca ca tính sổ thì hơn, ở đây chỉ tổ là kỳ đà cản mũi mà thôi.
Khi ta bước vào phòng, ca ca đang ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách.
Chân ta liền khựng lại.
Cũng không trách ta được, lần trước, lúc xảy ra chuyện kia, ca ca cũng ngồi ở vị trí đó.
Huynh ấy nhận ra ta liền ung dung chỉ chỉ ghế đối diện, mắt cũng không nhìn ta lấy một cái.
Ta tỉnh lại từ trong hồi ức, cố tỏ ra bình thường, bước đến, sau đó ngồi xuống.
Ta đặt đ ĩa bánh vừng lên bàn, cũng không nói gì, cầm một khối bánh lên ăn.
Ừm, ngon quá đi mất.
Ta ăn hết một cái, chưa đã thèm, chuẩn bị lấy cái tiếp theo thì đã bị người đối diện chọc cho rụt tay lại.
Ca ca lúc này đã rời mắt khỏi cuốn sách trên tay, nhìn chằm chằm ta: "Tham ăn!"
Ai tham ăn? Ai? Ta cũng chỉ là muốn ăn thêm một khối.
Có lẽ không nhìn được nữa bộ dáng ỉu xìu của ta, bàn tay của ca ca buông sách xuống, lấy một khối bánh vừng, đưa lên miệng ta.
Trước mặt là đôi tay thon dài hữu lực và khối bánh vừng thơm lừng, ta cũng không